Nghe nói khi con người không nhìn thấy, để thay thế cho thị giác, các giác quan tương ứng khác sẽ trở nên nhạy cảm để cảm nhận xung quanh.
Tôi nghĩ rằng đây là sự thật.
Bởi vì tôi hiện tại, thực đau con mẹ nó.
Ngoại trừ đau, tôi không có cảm giác khó chịu nào khác. Nếu có người cầm tay của tôi, tôi sẽ cảm giác được, có người ở bên tai tôi nói chuyện, tôi cũng nghe được hết, nhưng tôi không phản ứng được bất kỳ động thái nào, thậm chí mắt cũng không cử động được.
Dường như lúc này thể xác đã thành quan tài của tôi, tôi chỉ là người vô dụng.
Khuynh Vũ ở bên tai tôi khóc nức nở một đêm, giúp tôi xoa bóp, giúp tôi thay thuốc, cách một khoảng thời gian ngắn sẽ khóc nói một tiếng thực xin lỗi, tôi muốn nói: đừng khóc, người bệnh cũng muốn ngủ, cũng muốn nói không phải lỗi của ngươi, cũng không phải là người một nhà đâm tôi một đao.
Đợi một chút, người một nhà? Thực buồn cười, ngoại trừ Tiểu Mãn cùng Khuynh Vũ, chẳng có ai cùng với tôi là người một nhà cả.
A, Tiểu Mãn.
Con gấu con này chỉ ghé qua một lần, hắn nắm tay của tôi, ngồi bên giường của tôi gần một nén nhang, lại chỉ nói một câu. Hắn nói: “Thực xin lỗi, yên tâm, ta sẽ giúp ngươi báo thù.”
Sau đó thì không tới lần nào nữa, nghe Khuynh Vũ nói, hắn ở cùng một chỗ với Vạn Dật Văn, đi diệt sạch bè đảng cũ của Hà Triều Tôn.
Hà Triều Tôn, thật là một đáp án không ngoài dự đoán.
Theo như cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buc-xuong-vi-luong/1430125/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.