edit: hangaof
beta: Vịt còi & hanhmyu
Thẩm Niệm Ân đi vào, tôi đang ngồi trước cửa sổ chải đầu.
Tóc dài đen nhánh xõa đến thắt lưng, thật giống một thác nước chảy, làm tôi có cảm giác thỏa mãn.
Hắn ngây ngốc nhìn, rồi chậm rãi đi tới gần, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, thấp giọng nỉ non: “Ngươi đã tỉnh rồi, thật tốt.”
Giọng hắn mang theo áy náy: “Ta cứ nghĩ dùng kế thay mận đổi đào, chẳng qua chỉ làm ngươi kinh sợ chứ không muốn ngươi gặp nguy hiểm. Không nghĩ tới kẻ cắp lại hung hãn, dám bắt cóc ngươi, làm ngươi bị thương, đây là lỗi của ta.”
Tôi nhăn mặt nhíu mày: “Đại nhân, người đè nặng khiến đầu ta đau rồi.” Đau chết tôi, cái tên khốn kiếp này.
Thẩm Niệm Ân sửng sốt rồi cười khẽ, cẩn thận giúp tôi vén tóc sang một bên, hai tay vịn bả vai tôi, dừng lại một hồi, lại mập mờ chậm rãi chạm vào cổ, cúi người xuống, hôn nhẹ vào cổ tôi. Hơi thở của hắn như có như không tản trên làn da tôi, làm tôi nổi da gà.
Không phải chứ, sao lại cao hứng như vậy?
Tay tôi vẫn đang cầm lược, nghiêng người tránh hắn: “Đại nhân, ban ngày ban mặt, huống chi tôi bị thương còn chưa bình phục.” Cho dù là Xuân Hồng chắc cũng không đến mức đang bị thương còn hăng hái chiến đấu chứ?
Bị thương nặng như vậy không thể làm những việc kia, người bình thường không thể nào làm được, không cẩn thận là mất mạng ấy chứ.
Hắn cười một tiếng, kéo ghế đến ngồi bên cạnh tôi, mắt tràn ngập ý cười: “Nhưng nhìn sắc mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buc-xuong-vi-luong/1430127/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.