edit: diepanhquan
beta: hanhmyu
Bùi Tấn đi rồi, Văn Sương còn chưa trở về, tôi một mình vô cùng nhàm chán, vậy mà ngả trên giường rồi ngủ quên luôn.
Cũng không biết đã bao lâu, Văn Sương đến lay tôi tỉnh giấc, sau khi nhìn thấy tôi uống hết cháo tổ yến lại đuổi tôi lên giường cởi quần áo để ngủ một giấc. Nàng nói nghĩa mẫu thương tôi dọc đường bôn ba, căn dặn đêm nay ai cũng không được tới quấy rầy tôi, ngày mai muốn dậy lúc nào thì dậy, ngủ đủ mới thôi.
Tôi ngáp một cái biểu hiện hoan hô cùng cảm kích, có Văn Sương giúp tôi cởi sạch đồ rồi nhét vào trong chăn, vừa chạm gối liền nhanh chóng không biết gì.
Đi ngủ sớm như vậy, đương nhiên buổi sáng không thể ngủ được nữa. Trời mới tờ mờ sáng tôi liền tinh thần phấn chấn nội tâm quay cuồng, vì thế rón ra rón rén rời giường mặc quần áo, tự mình rửa mặt chải đầu qua loa một chút, đi đến gian ngoài lay lay Văn Sương nói cho nàng biết tôi đi ra ngoài một chút, thuận tiện khoác thêm chiếc áo mỏng, tựa như kẻ trộm đi vào trong vườn.
Hiện giờ tuy rằng là giữa hè, nhưng trên núi mát rượi ít nóng, lại là sáng sớm, sương ban đêm đọng trên mấy đóa hoa hồng, ngắm hoa trong sương mù cũng là một loại thú vui tuyệt vời khác.
Đáng tiếc tôi không có tâm tình thưởng thức, trong đầu tôi hoàn toàn là chuyện của Tố Ngữ.
Bùi Tấn là người tính tình nóng nảy cũng là một tiểu nam cứng rắn, chuyện đã quyết định tất nhiên sẽ không vì sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buc-xuong-vi-luong/459659/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.