Trước khi vào phòng mổ, Lộ Thanh Trần phát hiện ra cái tay nắm lấy tay mình đang run.
“Không phải lo đâu.” Cậu chớp mắt mấy cái, cố gắng thả lỏng nở một nụ cười ngọt ngào tỏ ý trấn an.
Song nụ cười này còn khiến Thẩm Quân Hoài đau nhói thêm.
Anh thò tay vào túi áo lấy ra hai chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản, đặt giữa lòng bàn tay mình. “Chờ em ra ngoài rồi phải đeo vào, sau này sẽ không tháo ra nữa.” Thẩm Quân Hoài lấy chiếc trông cỡ có vẻ to hơn đeo vào ngón áp út tay trái mình, bảo: “Anh đeo trước,” Rồi anh nắm chặt tay Lộ Thanh Trần, cúi người hôn lên trán cậu, nói: “xin lỗi em.”
Lộ Thanh Trần hiểu những lời lộn xộn không đầu đuôi của Thẩm Quân Hoài, nhìn thấy cả đôi mắt bỗng chốc đỏ hoe của người ấy phút giây mình được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Mọi thứ qua rồi.
Thời gian không thể chữa lành được tất cả, nhưng tình yêu thì có.
Chờ tới lúc ra ngoài, cậu nghĩ, nhất định phải nói cho Thẩm Quân Hoài biết.
Tiến trình hồi phục sau mổ rất tích cực, tai trái im lìm đã lâu của Lộ Thanh Trần dần dà thu được âm thanh, bác sĩ bảo tương lai sẽ hồi phục hoàn toàn. Kể từ khi khôi phục thính giác cậu thấy đầu óc mình cũng dần tỉnh táo hơn hẳn, tâm trạng từ từ khá lên từng ngày. Có những hôm ngồi tắm nắng trong vườn mà chợt thấy đến cả không khí cũng ngọt ngào.
Bác sĩ Trần trước đó từng trị liệu tâm lý cho cậu ghé nhà lần nữa ngay sau ca
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bui-duong-xa-co-ay-vua-di-vua-hat/2727420/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.