Bữa trưa là đồ gọi về từ hàng món Quảng Đông quen, mùi vị thanh đạm, nguyên liệu tươi mới, về cơ bản toàn các thứ Lộ Thanh Trần thích ăn.
Bốn người vừa ngồi ăn vừa nói chuyện, trông khung cảnh cũng tương đối hài hòa.
Tiêu Mặc múc canh vào bát nhỏ cho Lộ Thanh Trần, vờ hỏi một câu vẻ rất tình cờ: “Tháng sau là kỉ niệm thành lập trường rồi đấy, mày về sớm sớm đi còn chơi, mọi người đều nhớ mày lắm, tranh thủ mình đi thăm thầy cô nữa.” Tiếp đến bổ sung thêm ngay, “Dạo này bố mẹ tao cũng nhắc mày suốt, cả năm qua tao có dám kể gì với bố mẹ đâu. Bố mẹ mà biết có khi lại chửi cho tao không biết đường chăm nom mày mất!”
Trước khi Tiêu Mặc sang nhà Thẩm Quân Hoài đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị cậu ta xỉa xói, thế nên nghe Tiêu Mặc chỉ cây dâu mắng cây hòe cũng không nói được gì. Tô Trường Tiện về phe Thẩm Quân Hoài dĩ nhiên phải ngậm bồ hòn làm ngọt theo, vùi đầu ăn ngấu ăn nghiến.
Lộ Thanh Trần thoáng lưỡng lự, Tiêu Mặc không biết về chuyện phẫu thuật, mổ xong cần thời gian hồi phục, hơn nữa cậu cũng không muốn phải đối diện với đám đông quá ồn ã, thành ra sắc mặt hơi hơi khó xử.
Trông nét mặt cậu là Thẩm Quân Hoài biết ngay cậu khó xử ở đâu, thế là anh tiếp lời Tiêu Mặc thay cậu: “Sức khỏe Thanh Trần chưa tốt hẳn, phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa rồi mới ra ngoài được. Nếu điều kiện cho phép tôi chắc chắn sẽ về thành phố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bui-duong-xa-co-ay-vua-di-vua-hat/2727419/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.