Chỉ cần điều tra một chút là có thể biết được sự thật, vậy mà không một ai tin cô, cũng chẳng ai chịu dành một chút thời gian để làm rõ mọi chuyện.
Cô ôm mặt, cúi đầu đầy mệt mỏi.
"Tôi đã nói không phải tôi làm, thì chính là không phải tôi. Anh có thời gian chất vấn tôi ở đây, chi bằng về kiểm tra lại đi."
"Lúc đó chỉ có hai người các em trong phòng, không phải em thì chẳng lẽ là Hàm Hàm vu oan sao? Diệp Thanh, em đừng có quá đáng! Chỉ cần em xin lỗi Hàm Hàm, tôi sẽ bỏ qua cho em lần này!"
"Không phải tôi làm, tôi tuyệt đối không xin lỗi."
Giọng cô dứt khoát đã chọc giận Cố Thời.
Anh ta giận dữ nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, ánh mắt đầy căm phẫn. Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh đó, anh ta lại càng tức tối. Diệp Thanh chưa bao giờ chịu cúi đầu, bất kể chuyện gì xảy ra, cô chưa từng nói một chữ "không". Tính cách mà anh ta từng ngưỡng mộ, giờ lại trở nên chướng mắt như vậy. Tại sao đến cả một lời xin lỗi cô cũng không chịu nói?
Sự kiên nhẫn của Cố Thời cạn kiệt, gương mặt anh ta trở nên lạnh lẽo.
"Nếu em không chịu nhận sai, vậy thì chỉ có thể để em nếm trải nỗi đau giống như Hàm Hàm!"
Nói xong, hai vệ sĩ bước lên giữ chặt lấy Diệp Thanh, ép cô đưa hai tay ra. Trong khoảnh khắc đó, Diệp Thanh bỗng nhận ra Cố Thời định làm gì. Cô hoảng loạn giãy giụa, cố rụt tay lại, nhưng hai vệ sĩ giữ quá chặt, cô hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buoc-qua-dau-thuong/2792077/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.