Một tháng trước, Diệp Thanh ngồi lặng lẽ rất lâu. Ngôi nhà trống trải, cô lấy ra một tờ đơn ly hôn rồi rời đi. Qua màn hình, Cố Thời vẫn có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của cô.
Một tuần trước, căn nhà bỗng trở nên ồn ào, vì Quý Hàm đã dọn vào ở.
Trước mặt Diệp Thanh, bọn họ thể hiện tình cảm không chút kiêng dè, buổi tối thậm chí còn ngủ chung một phòng.
Còn cô thì sao?
Chỉ có thể đơn độc nằm trên chiếc giường rộng lớn, từ đêm tối đến tận bình minh.
Một ngày trước, Diệp Thanh thu dọn đồ đạc, còn anh ta thì đang ở bên Quý Hàm.
Một giờ trước, Diệp Thanh rời khỏi nhà, không biết đi đâu.
Còn anh ta lại cùng Quý Hàm tham dự tiệc chúc mừng.
Ngày nối tiếp đêm, cảnh tượng trong video tua nhanh trở nên chói mắt.
Cố Thời nhìn chằm chằm vào hình ảnh Diệp Thanh trong màn hình, thấy cô luôn im lặng, luôn cô đơn, luôn bị bỏ rơi, tim anh ta quặn thắt lại.
Hóa ra, cô đã phải chịu sự lạnh nhạt như vậy suốt bao lâu nay?
Anh ta đưa tay chạm nhẹ vào hình ảnh cô đang gục đầu trên bàn.
Có phải vào lúc đó, em đã muốn rời khỏi anh rồi không?
Cố Thời không dám thừa nhận câu trả lời.
Diệp Thanh yêu anh ta như vậy, mà giờ đây anh ta mới nhận ra tình cảm của mình.
Nhưng vì sao cô lại đột ngột rời đi?
Một nỗi tuyệt vọng trào dâng trong lòng.
Trong suy nghĩ của Cố Thời, Diệp Thanh luôn giống như cái tên của cô — một chiếc lá mềm mại, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buoc-qua-dau-thuong/2792081/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.