Lâm Nhuận Cẩm:
“Mùa xuân năm 2005, trên chuyến tàu dài ngày hướng về Bắc Kinh, không hiểu vì sao tôi lại khẽ tựa đầu lên vai anh. Trong cơn mơ hồ choàng tỉnh, ánh hoàng hôn màu cam quýt xuyên qua ô cửa sổ, chói lòa đến mức chẳng thể mở mắt. Cả khoang tàu tràn ngập một mùi vị chua xót, giống hệt những năm tháng sau đó, khi tôi lặng lẽ yêu anh trong đơn phương.”
Chu Chỉ Nguyên:
“Kẻ không được em yêu như tôi, thấp bé đến mức chỉ như hạt bụi nơi chân trời.”
Năm 2015.
Tết đã cận kề, trong một khu tập thể cũ ở Châu Thành đã ngập tràn không khí ngày xuân.
Dưới sân, mấy gốc cây đại thụ từng chứng kiến bao thế hệ cư dân nơi này nay được treo lên những chiếc lồng đèn đỏ rực rỡ. Những tấm hoa giấy dán cửa sổ đã ố vàng được người ta gỡ xuống trong lúc dọn dẹp, chỉ chờ đến ngày ba mươi Tết sẽ thay bằng cái mới.
Thời điểm này, nhiều thanh niên đi học hay đi làm xa đều lần lượt trở về nhà, khiến khu tập thể bỗng chốc rộn ràng hẳn lên.
“Nhuận Cẩm, nhà hết xì dầu rồi, đi mua một chai về.”
Nghe tiếng gọi, Lâm Nhuận Cẩm đang ngồi cắt giấy hoa trong phòng lập tức buông kéo, vội vã cầm áo khoác và điện thoại chạy ra ngoài.
Trong phòng khách, em trai Lâm Đông Viễn đang chăm chú xem lại chương trình Gala Xuân cũ trên TV, miệng thì không quên nhắc:
“Chị nhớ mua thêm cho em chai coca nhé.”
Đang cúi xuống thay giày ở cửa, Nhuận Cẩm hướng vào bếp hỏi:
“Bố ơi, ngoài xì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buoc-vao-tim-anh-bai-cot-lat-tuong/2982247/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.