Ông già gác đêm đi rồi, tôi đến tìm Agnès cho cô biết tôi cần ra phố mua vài thứ lặt vặt. Cô mỉm cười với tôi và tiếp tục bỏ hết các thứ trong mọi ngăn kéo ra, công việc này cô làm từ săng vì muốn sắp xếp các hồ sơ lưu trữ của tôi cho có thứ tự.
Tôi hỏi cô:
- Mạnh khoẻ chứ?
- Khoẻ, cám ơn… Bowman, đừng có đi lâu nhé vì tôi sắp xong việc và muốn khởi hành càng sớm càng tốt.
Tôi hứa sẽ mau chóng trở về và đi ra.
Khi tới ngoài đường, tôi đến một thương xá gần nhất mua một hộp phấn giống hệt hộp phấn ông già gác đêm đã nhặt được. Sau đó tôi quay trở về văn phòng.
Phòng làm việc của Agnès không có ai, chắc là cô đi rửa tay. Tôi ngồi xuống ghế trước bàn máy chữ đợi cô. Hai phút sau, Agnès quay lại, đứng sững ở ngưỡng cửa, vẻ ngạc nhiên. Cô nói:
- Anh đã về rồi à?
Tôi nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc.
- Tôi đã nói là đi không lâu mà. Agnès, vì cô khởi hành ngay bây giờ, tôi có thể chở cô ra ga và tiễn cô lên tàu được không?
Cô lắc đầu xỏ tay vào đôi găng.
- Cám ơn, Bowman. Tôi không thích thế đâu.
Tôi đứng lên và liếc nhìn ra cửa sổ. Tôi nghe thấy cô đóng cửa thông với hành lang rối cô nói:
- Bowman, chắc anh biết rõ tôi sẽ vui lòng lấy anh nếu tôi có thể được phép lấy chồng.
- Có, - tôi nói mà không quay đầu lại. - Tôi biết điều đó.
- Tôi rất sung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buoi-hen-cuoi-cung/311804/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.