Đầu tóc ông già gác đêm có vẻ còn bù xù hơn buổi tối lão đón tôi ở cao ốc có phòng thăm mạch của bác sĩ Cole. Có vẻ như lão dùng một thứ dược phẩm để cố làm xẹp mớ tóc trắng nhưng chúng vẫn dựng lên trông giống như bộ tóc giả của một anh hề rạp xiếc. Lão cũng đã cẩn thận cạo râu trước khi đến nhà tôi nhưng chắc là tay lão bị run nên đã làm sứt mặt ở nhiều chỗ, và trên chiếc cố áo quá rộng đối với lão, có giây máu. Những vết mỡ tròn bám vào ve áo vét tông.
Lão đứng đực trước bàn làm việc của tôi, tay lão tẩn mẩn nghịch chiếc mũ quả dưa mà cả người lão có thể trốn trong đó. Và tôi có cảm giác như đôi mắt lão có thể khóc vào bất cứ lúc nào.
Tôi hất đầu chỉ cho lão chiếc ghế dành cho khách hàng.
- Mời bố già ngồi xuống đây. Ngọn gió lành nào thổi bố đến gặp tôi vậy?
Lão rón rén ngồi vào chiếc ghế bành, lấy tay phủi bụi cái mũ, xỉ mũi, đằng hắng cồ.
Cuối cùng lão nói với giọng run run.
- Anh bạn trẻ ạ, tôi đã suy nghĩ rồi.
Lão để mũ trên đầu gối và ngắm nó với vẻ buồn bã.
- A, - Tôi nói. Ông đã suy nghĩ. Về chuyện gì thế hở bố già?
- Ở về vụ ám sát… Đúng là tôi đã suy nghĩ về chuyện đó đấy, anh bạn trẻ ạ! Về vụ giết người!
Tôi cho lão thấy tôi không còn dính dáng gì đến vụ đó và nếu lão có lời chứng nào cần đưa ra thì tốt nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buoi-hen-cuoi-cung/311805/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.