Eric Webster dừng ngay trước ngưỡng cửa phòng và liếc nhìn xác Peter. Sau đó không quay đầu về phía tôi, lão hỏi:.
- Chuyện gì xảy ra thế, Bowman?
- Hắn bắn tôi nhưng lại bị trượt, - tôi đáp và chỉ tay vào chiếc bình hoa bị vỡ.
- Thế còn anh?
- Còn tôi, tôi bắn hai phát và bắn trúng cả hai.
Webster đưa mắt nhìn khắp căn phòng. Ánh mắt lão dừng lại trên người Miriam.
- Làm thế nào bà Cole lại ở tình trạng như thế này?
- Peter đấy. Hắn buộc bà Cole phải cho hắn trốn trong nhà bà, doạ sẽ giết nếu bà tố cáo hắn. Trong trường hợp như vậy, bà không còn cách lựa chọn nào khác.
- Sau đó thì sao nữa?
- Khi đến đây và kìm giữ hắn dưới họng súng của tôi, tôi báo cho Peter biết là tôi sẽ dẫn tới Nha Cảnh sát.
Vũ khí để trên bàn có phải là của anh không?
- Đúng thế.
- Thế lúc anh đến đây, Peter đang làm gì?
Ông biện lý bước lại gần chiếc bàn một chân dùng hai ngón tay quặp khẩu súng của tôi xem xét nó và đưa lên mũi ngửi.
- Bowman, tôi nghe anh nói đây…
- Đúng lúc tôi mở cửa phòng thì nghe Peter nói với bà Cole là hắn cần có tiền để chạy trốn. Hắn sợ ở đây quá lâu sợ làm cho các gia nhân nghi ngờ.
- Kể từ khi hắn trốn ở đây, hắn ngủ chỗ nào?
Tôi thấy Miriam cúi đầu có dáng xấu hổ.
- Peter không tỏ ra ba hoa lắm. Và tôi chỉ chú ý đến những gì liên quan đến tôi thôi, tôi không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buoi-hen-cuoi-cung/311807/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.