Agnès đang sửa lại dây nịt tất của cô thì tôi đẩy cánh cửa phòng. Tôi thoáng thấy một mảnh da trắng muốt. Những giáo dục căn bản đã nổi dậy nên tôi đành ho khẽ một tiếng.
Cô buông sập cái tà váy xuống và đỏ mặt như một nữ sinh.
- Không có ai dạy ông phải gõ cửa trước khi vào phòng đàn bà con gái à?
Tôi vội vã trấn an.
- Tai nạn rủi ro thôi mà. Với lại tôi cứ tưởng là cô nghe tiếng tôi bước tới.
- Nếu là như vậy thì chắc ông tưởng tôi…
Cô không nói hết câu và cắn chặt môi.
- Thôi đi cô bé. Cô không có điều gì phải hổ thẹn cả đâu…
- Tôi hiểu, tôi hiểu rồi… Đây không phải là lần đầu tiên ông nói như vậy. Tôi chắc ông muốn xem lại những ghi chép của tôi chứ gì?
Muốn cho khách hàng khỏi khó chịu vì sự hiện diện của một người thứ ba cho nên tôi đã mắc một cái micrô trong phòng và Agnès có thể ghi tốc ký tất cả những lời của khách mà không lộ ra. May mắn là về phương diện giữ bí mật thì không có người thư ký nào hơn được Agnès.
Cô đến ngồi trước bàn buông váy ngay ngắn rồi đọc lại câu chuyện trao đổi giữa tôi với bác sĩ Cole. Khi nghe xong, tôi nói:
- Tốt lắm. Đánh máy tất cả rồi đưa vào hồ sơ dưới tên ông bác sĩ. A này, ta thử xem các tập kỷ yếu và những quyển sách khác nói gì về ông khách của ta?
Agnès đi tìm quyển “Danh nhân hiện đại” mở ra tìm một lúc rồi đọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buoi-hen-cuoi-cung/311843/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.