Tông Chính Hạo Thần cẩn thận lấy tờ giấy nhỏ từ trong bao tay ra, ánh mắt dừng lại trên những con chữ. Chữ viết của Đồng Tiểu Điệp, nét bút thanh thoát, tinh tế, đúng như con người cô – nhẹ nhàng và tao nhã.
Ngày hôm sau, với tâm trạng tích cực hiếm thấy, anh cố tình tranh thủ giờ làm để ra ngoài, trên người vẫn khoác bộ vest nghiêm túc. Anh lôi kéo Quản Tử đến một cửa hàng sửa chữa điện thoại. Dù sao thì, công việc anh đang làm vốn dĩ chẳng khiến anh mấy hứng thú, giờ ra ngoài cũng chẳng ai kiểm soát.
Quản Tử liếc nhìn Tông Chính Hạo Thần, không nhịn được bật cười. Ban ngày thì chỉnh tề trong bộ vest, cà vạt chỉn chu, ban tối lại trở thành người hoàn toàn khác – phóng khoáng, bất cần.
“Cậu thật sự nghĩ mình có thể sống mãi như thế này sao? Sao không thẳng thắn nói với bố cậu một lần đi?” Quản Tử vỗ vai Hạo Thần, ánh mắt vừa đồng cảm vừa bất lực.
“Nếu vậy thì cậu đi nói hộ tôi đi?” Hạo Thần liếc mắt đáp, giọng điệu nửa đùa nửa thật.
“Thôi, miễn đi! Tôi còn nhớ như in cái lần gặp bố cậu hồi nhỏ, sợ phát khiếp. Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”
“Cậu tưởng tôi chưa thử sao? Nói một lần là y như rằng xảy ra chiến tranh một lần. Tôi thề, trái tim tôi không chịu nổi.”
Hạo Thần nhớ lại những lần cãi vã không hồi kết với bó mình. Anh khẽ lắc đầu. Có lẽ cứ để mọi thứ như hiện tại, ít nhất thì ông cũng chẳng còn áp đặt quá nhiều lên anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buom-buom-bay-giai-le-tam-thien/2730227/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.