Chạng vạng, khi Đồng Tiểu Điệp xuống lầu, cô nhận ra chân mình đã hoàn toàn khỏi hẳn. Xem ra Tông Chính quả thật có tài! Tâm trạng phấn khởi, cô đi chợ mua đồ ăn, còn mua thêm chút bột mì và đậu đỏ, định tối nay làm món mới để cảm ơn anh.
Hôm nay quả là một ngày may mắn, lên xe buýt cũng không đông, thậm chí còn tìm được chỗ ngồi. Nhưng giữa đường có một bà cụ lớn tuổi lên xe, Đồng Tiểu Điệp tự nhiên đứng dậy nhường ghế. May mà chỉ còn hai trạm nữa là cô xuống.
Về đến quán, cô bắt đầu rửa sạch đậu đỏ rồi ngâm nước, sau đó lấy bột mì trắng tinh cho vào một chiếc tô nhỏ, thêm nước ấm và bắt đầu nhào. Vì không phải bột đã trộn sẵn, cô dùng nước ấm để bột dễ nở hơn.
Đồng Tiểu Điệp từ nhỏ đã thích những thứ có dạng bột, chỉ cần nhìn lớp bột trắng mịn là tâm trạng cô tự nhiên tốt lên. Làm bánh hay mì bằng tay luôn là một niềm vui đặc biệt, cảm giác mềm mịn của bột trong lòng bàn tay khiến cô thấy hạnh phúc vô cùng.
Hôm nay quán đông khách hơn bình thường, có lẽ vì trời trở lạnh. Khách ai cũng gọi những món nóng hổi, khiến Đồng Tiểu Điệp bận rộn đến mức không ngơi tay.
Một vị khách quen đứng bên ngoài bếp, trò chuyện với cô: “Tiểu Điệp này, tôi cũng làm theo cách cô chỉ để làm món thịt xối mỡ, nhưng sao chẳng thơm ngon mềm mại như của cô nhỉ?”
Người vừa nói là bà chủ quán ở gần đó, lớn hơn Đồng Tiểu Điệp vài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buom-buom-bay-giai-le-tam-thien/2730226/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.