🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi mua xong món chính, họ chuyển đến khu đồ ăn vặt. Đồng Tiểu Điệp nhìn Tông Chính điên cuồng “quét” hàng loạt bỏ vào xe đẩy: khoai tây lát, bánh quy, kẹo dẻo, kẹo cứng, kẹo bông gòn, kẹo que, các loại hạt, thạch trái cây, xí muội, sơn tra phiến và rất nhiều món linh tinh khác. Vì Đồng Tiểu Điệp vừa nói mình không thích ăn chocolate, Tông Chính đã bỏ qua hoàn toàn kệ hàng đầy màu sắc ấy.

Khi anh dừng lại, Đồng Tiểu Điệp ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt đầy ai oán. Cả người cô nhỏ bé bị “chôn” trong đống đồ ăn vặt với bao bì đủ sắc màu.

“Hạo Thần… Anh giống như con nít vậy đó!”

“Ừm?”

“Chỉ có con nít mới thấy đồ ăn vặt là phát cuồng như anh!”

“Phụt!” Tông Chính bật cười, nhìn Đồng Tiểu Điệp đang dẩu môi, trong tay còn múa may danh sách đồ mua sắm dài ngoằng.

Thành phố L không lớn, ở nơi đông đúc thế này rất dễ gặp người quen. Đúng lúc Tông Chính vừa vươn tay xoa đầu Đồng Tiểu Điệp thì có tiếng gọi: “Tông Chính!”

Anh quay đầu lại, nhìn thấy hai cô gái đồng nghiệp trong văn phòng đang nắm tay nhau bước về phía mình.

Đồng Tiểu Điệp cũng nhìn thấy. Hai cô gái xinh đẹp, trong thời tiết lạnh thế này vẫn mặc váy ngắn, đôi chân được tất đen mỏng ôm lấy, trông dài và cuốn hút.

Tông Chính nhíu mày. Trong văn phòng, hầu hết mọi người đều là con cái của những gia đình có quan hệ, giống anh – một “cậu ấm” đến đây để có một công việc ổn định. Tuy họ không biết rõ gia thế của anh, nhưng tất cả những ai làm việc tại đây đều có chút bối cảnh.

Hai cô gái này thường hay nói những chuyện không hay sau lưng anh, không khác gì những cô gái trong mấy hội “fan cuồng” hay chờ đợi để nghe anh hát karaoke. Anh không thích ánh mắt họ khi nhìn mình – giống như kẻ săn mồi phát hiện con mồi.

Hai cô gái cũng bất ngờ khi gặp Tông Chính ở đây, thầm nghĩ mình may mắn. Ban đầu định tiến đến mời anh đi uống cà phê, nhưng khi đến gần, họ thấy Đồng Tiểu Điệp đang ngồi ngơ ngác trong xe đẩy mua sắm.

Đồng Tiểu Điệp đột nhiên cảm thấy mình ngốc nghếch vô cùng. Người ta đi giày cao gót hàng hiệu, cô lại đi quần jeans và giày vải. Mặt họ trang điểm rạng rỡ, cô thì để mặt mộc, chẳng có chút gì nổi bật. Còn trên đầu cô, một chiếc nơ bướm nhỏ chẳng khác gì của trẻ con. Nhìn lại mình bị chôn trong đống đồ ăn vặt đầy màu sắc, cô chỉ biết ngồi im, chẳng nói nổi lời nào.

Nháy mắt, lòng tự tin của Đồng Tiểu Điệp chịu một đả kích nghiêm trọng.

Cô thầm trách, vì sao lúc ra ngoài lại không chịu trang điểm xinh đẹp hơn một chút? Đứng bên cạnh Tông Chính, đáng lẽ cô cũng nên lộng lẫy, quyến rũ như hai cô gái kia chứ!

Tông Chính lại không hề để tâm. Anh chỉ khẽ gật đầu chào hai cô gái rồi nhanh chóng đẩy xe đi, đưa Đồng Tiểu Điệp rời khỏi đó. Anh vừa nhìn thấy nét thoáng buồn trên gương mặt cô. Cô bé này thật sự rất kỳ diệu. Trong mắt anh, mọi thứ đều xoay quanh cô. Từng biểu cảm, dáng vẻ khi nói chuyện, nụ cười hay cả khi cô không vui, tất cả đều khiến anh để ý.

Hai cô gái chỉ biết đứng nhìn, không dám ngăn cản. Họ nhận ra sự thiếu kiên nhẫn trong ánh mắt của Tông Chính. Chẳng thể làm gì hơn, họ chỉ còn cách nhìn theo bóng anh đi xa, lòng không ngừng tò mò. “Cô gái kia là ai vậy? Bạn gái của Tông Chính? Sao có thể chứ!”

Đi một đoạn, Đồng Tiểu Điệp vẫn không nói gì, giống như cô bé líu lo khi nãy đã biến mất. Sự im lặng của cô khiến Tông Chính hơi khó chịu. Anh vốn không phải người nói nhiều, nhưng giờ đây lại cúi mình, cố gắng dỗ dành, tìm đủ mọi cách để bắt chuyện với cô. Giọng nói của anh, vốn đã trầm thấp, giờ lại lẫn trong tiếng ồn ào của siêu thị, khiến cô nghe chẳng rõ lời.

Cuối cùng, anh cúi xuống thấp hơn, ghé sát tai cô và thì thầm: “Tiểu Điệp, em đang ghen.”

Không phải một câu hỏi, mà là một lời khẳng định chắc nịch. Giọng anh không cao, giống như đang kể lại một sự thật hiển nhiên.

Đồng Tiểu Điệp giật mình. Ghen sao? Không thể nào! Cô không phải kiểu người như vậy. Nhưng sâu thẳm trong lòng, có một góc nhỏ khẽ vang lên giọng nói yếu ớt: “Em ghen thật mà.”

Chính vì thế, cô mới để tâm đ ến hai cô gái xinh đẹp kia. Chính vì thế, cô mới cảm thấy bực bội vì mình không được xinh đẹp như họ. Và chính vì thế, cô mới chú ý đến biểu cảm của Tông Chính nhiều đến vậy.

Thế nhưng, khi anh nỗ lực tìm cách dỗ dành, khi anh thì thầm bên tai, cô lại chẳng thể nhịn được mà nở một nụ cười rạng rỡ.

Mua xong mọi thứ, Đồng Tiểu Điệp vạch đến dòng cuối cùng trên danh sách đồ cần mua. Tông Chính cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. “Thật không dễ dàng chút nào!” – Anh nghĩ.

Khi đến quầy tính tiền, anh rút ví, đưa thẻ thanh toán một cách tự nhiên.

Đồng Tiểu Điệp lặng lẽ ghi nhớ tổng số tiền trên hóa đơn, nghĩ bụng sẽ trả lại cho Tông Chính khi về nhà. Hiện tại, cô hiểu rằng nên giữ thể diện cho anh, vì vậy cô để anh thanh toán trước.

Tại khu vực nghỉ ngơi ở tầng một của siêu thị, Tông Chính dặn cô đứng chờ ở đây. Đồ đạc mua sắm khá nhiều, anh quyết định đi lấy xe rồi quay lại đón.

Đồng Tiểu Điệp ngoan ngoãn gật đầu, sau đó quay người mua hai cây kem. Cô đưa cho anh một cây, còn mình thì li3m thử một chút. Cái lạnh bất ngờ lan tỏa đến, khiến cô vui vẻ vẫy tay: “Mau đi đi, em đợi anh ở đây.”

Nhìn cô lúc này chẳng khác nào một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, chờ chồng đến đón mình về nhà.

Khoảng cách từ siêu thị đến gara chỉ vài bước chân. Tông Chính vui vẻ, vừa đi vừa ăn cây kem vị sữa mà Đồng Tiểu Điệp mua cho.

Anh nhanh chóng lái xe từ gara ra, đỗ ở khu vực tạm dừng trước siêu thị. Đồng Tiểu Điệp nhìn thấy anh liền đẩy xe hàng đến bên cạnh, trên tay vẫn cầm cây kem chưa ăn hết.

Tông Chính bước xuống xe, mở cửa sau. Chiếc xe gia đình này thật sự rất tiện dụng, rộng rãi với sàn xe cao và khoang chứa đồ lớn phía sau. Khi mua chiếc xe này, anh bị thu hút bởi cảnh một gia đình ba người ở buổi triển lãm xe. Nụ cười ấm áp trên gương mặt họ đã khiến anh quyết định chọn chiếc xe này.

Sau khi chất đầy ba túi hàng lớn vào cốp, Tông Chính đóng cửa lại và nhìn thấy Đồng Tiểu Điệp đứng một bên với vẻ mặt lưỡng lự.

“Hạo Thần, đợi em một chút, em đi tìm thùng rác. Kem này lạnh quá, em ăn không hết.”

“Đợi đã.” Anh nắm lấy tay cô, cúi xuống và… ăn luôn phần kem còn lại trong tay cô.

Đồng Tiểu Điệp trợn tròn mắt, không nói được lời nào. Cái này… đây là phần kem cô đã ăn qua mà!

Tông Chính lau miệng, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Đi thôi, về nhà nào.”

Hai từ “về nhà” phát ra từ miệng anh nghe sao ấm áp đến lạ. Đồng Tiểu Điệp cảm thấy lòng mình bỗng chốc mềm lại.

Đến dưới nhà, anh đỗ xe cẩn thận. Đồng Tiểu Điệp định giúp anh xách đồ nhưng bị từ chối. Cô chỉ có thể đứng nhìn anh giống như một lực sĩ, một mình xách cả ba túi hàng to lên lầu.

Ngôi nhà của Đồng Tiểu Điệp luôn toát lên cảm giác gia đình ấm áp. Tông Chính ngồi xuống sofa, đợi cô thay đồ. Cô luôn có thói quen về nhà là thay ngay quần áo thoải mái, búi tóc gọn gàng để lộ chiếc cổ trắng ngần, rồi quàng chiếc tạp dề vào người và tất bật làm việc trong bếp.

“Cần anh giúp gì không?” – Anh tiến lại gần.

Lúc này, bếp đã bật lửa, nước đang sôi, còn rau củ thì xếp hàng chờ được rửa sạch. Đồng Tiểu Điệp đang cúi người phân loại những túi đồ để sắp xếp vào tủ lạnh.

Cô ngẩng lên nhìn anh, rồi chỉ vào bộ đồ anh đang mặc: “Em sợ làm bẩn đồ của anh.”

Tông Chính cúi xuống nhìn lại trang phục của mình. Đúng là bộ đồ này rất đắt, lần trước bạn anh mua từ Nhật về. Anh rất thích thương hiệu thời trang phong cách rock của Nhật Bản này.

“Được rồi, để anh về thay đồ, lát quay lại giúp em.”

Đồng Tiểu Điệp gật đầu, “Đi đi.”

Cô bắt đầu nấu nước dùng bằng thịt bò, cẩn thận buộc từng miếng thịt bằng dây rồi thả vào nồi nước. Đây là phần nước dùng cô rất trân quý, mỗi lần nấu xong đều để nguội rồi cất vào ngăn đá để dùng tiếp. Trong nồi, cô cho thêm hoa hồi, quế, cùng một số loại thảo mộc và gia vị khác. Vì đã nấu nhiều lần, nước dùng dần trở nên đậm đà, sánh lại như thạch. Những món được kho từ nước này luôn có hương vị thơm ngon đặc biệt.

Trong bếp, thịt bò vẫn đang được hầm từ từ. Đồng Tiểu Điệp tranh thủ làm món khác một món ăn kết hợp giữa thịt heo băm nhuyễn và chút gia vị. Cô cẩn thận nhào nặn từng viên nhỏ, bọc thêm một lớp đậu phộng giòn rụm bên ngoài. Sau khi chiên vàng trong chảo dầu nóng, cô để nguội và cất vào tủ lạnh để dùng dần. Mỗi lần muốn ăn, chỉ cần mang ra nấu canh hay làm món xào là đã có ngay món ngon.

Không chỉ vậy, cô còn làm món tạc đường giác. Đây là một loại bánh chiên nhỏ xinh, bên trong có nhân đường mè hoặc đường đậu phộng, bên ngoài là lớp vỏ bột mì vàng óng. Cô tỉ mỉ tạo hình giống như sủi cảo, còn cẩn thận nặn từng đường viền hoa. Khi bánh được chiên giòn, lớp vỏ dần chuyển sang màu vàng nhạt, tạo nên mùi thơm nức mũi. Cắn một miếng, hương vị ngọt ngào như lan tỏa trong miệng, đúng chuẩn món ăn vặt dân dã nhưng không kém phần hấp dẫn.

Khi Đồng Tiểu Điệp định chuẩn bị hầm tiếp món chân giò bằng nồi áp suất, cô mới nhận ra Tông Chính đã về nhà khá lâu nhưng vẫn chưa quay lại bếp giúp. Cô rửa tay sạch sẽ, cầm điện thoại lên xem thì thấy có đến năm cuộc gọi nhỡ từ anh. Lo lắng, cô lập tức gọi lại nhưng không ai nghe máy. Cô vội vàng thay giày, đi qua nhà đối diện gõ cửa nhưng vẫn không có phản hồi.

Thực ra, ngay sau khi Tông Chính vừa thay xong quần áo ở nhà, Quản Tử đã gọi đến:

“Hạo Tử, cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang ở nhà, có việc gì sao?”

“Ba tôi muốn cậu qua một chuyến.”

“Hiện tại luôn à?”

“Ừ, đến Long Đằng Lộ nhé, nhà tôi ở đó.”

“Biết rồi.”

Tông Chính tắt máy, thay bộ đồ tây chỉn chu thường mặc đi làm, không kịp nói với Đồng Tiểu Điệp một lời nào. Anh nghĩ chắc cô đang bận trong bếp nên không nghe điện thoại.

Tại nhà Quản Tử, khi cánh cửa vừa mở ra, anh thấy bên trong rất đông người. Quản nguyên soái ngồi ngay vị trí trung tâm, bên cạnh còn có vài cảnh vệ nghiêm nghị đứng gác.

“Tông Chính, lại đây,” Quản nguyên soái vẫy tay gọi anh.

“Chào bác Quản, chúc mừng năm mới,” Tông Chính lễ phép chào hỏi, ngồi xuống cạnh ông.

“Chúc mừng năm mới. Nghe nói năm nay cháu không về quê ăn Tết?” Quản nguyên soái hỏi, như thể muốn xác nhận thêm.

“Vâng,” Tông Chính khẽ đáp, không dám nói nhiều. Anh không thể nói là vì cãi nhau với bố nên mới không muốn về.

Quản nguyên soái gật đầu, rồi tiếp tục: “Bác nghe bác sĩ bảo khí hậu ở Hải Nam tốt cho sức khỏe, đặc biệt là đối với bệnh hô hấp của bác. Năm nay bác định qua đó tĩnh dưỡng. Vậy nên chuyện ở đây giao lại cho cháu lo liệu.”

Tông Chính quay sang nhìn Quản Tử, người đang nhún vai như muốn nói: “Tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.”

“Bác Quản, lần trước cháu nhờ người mang chút quà từ nước ngoài về, Quản Tử có đưa cho bác chưa?” Tông Chính mỉm cười hỏi, ánh mắt đầy sự kính trọng. Đối với anh, bác Quản là người trưởng bối luôn quan tâm, dõi theo mình từ nhỏ đến lớn, dù sức khỏe của ông không được tốt.

“Nhận rồi, nhận rồi. Những món cháu tặng, bác đều rất thích. Gần đây công việc của cháu thế nào? Nghe nói cháu được mọi người ở đơn vị quý mến lắm!” Quản nguyên soái gật gù, nụ cười hiền từ hiện trên gương mặt già nua.

Tông Chính chỉ cúi đầu, không nói gì thêm.

“Thôi được rồi, không đùa cháu nữa. Lần này bác gọi cháu tới đây là để đưa thứ này.” Quản nguyên soái vừa nói, vừa lấy từ túi áo quân trang ra một chiếc bao lì xì đỏ thẫm.

“Chúng ta sắp lên máy bay, đây là bác chuẩn bị cho cháu, nhớ đặt dưới gối để mang lại bình an nhé.”

Tông Chính tuy đã trưởng thành, nhưng hơn hai mươi năm qua, mỗi dịp Tết anh đều nhận được chiếc bao lì xì như thế này từ Quản nguyên soái. Bên trong luôn là tiền mặt mới tinh, thật dày, tượng trưng cho lời chúc bình an, may mắn trong năm mới.

“Cảm ơn bác Quản” Anh không từ chối, lòng thầm nghĩ sau Tết sẽ mua chút quà để tặng lại.

Sau đó, anh tiễn Quản nguyên soái và gia đình Quản Tử ra sân bay quân dụng ở ngoại thành thành phố L. Trước khi lên máy bay, Quản nguyên soái vỗ nhẹ vào vai anh, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy tin tưởng:

“Hạo Tử, cháu đã trưởng thành. Đã đến lúc phải gánh vác trách nhiệm rồi.”

Tông Chính từ sân bay trở về, khi ngang qua khu phố Bảo Hưng, liền dừng xe lại. Cuối năm, mọi người đều tranh thủ thời gian để mua sắm quần áo mới đón Tết.

Khu phố vốn nổi tiếng xa hoa này giờ đây cũng đông đúc chẳng khác gì một siêu thị bình dân, người người chen chúc.

Lúc này, anh vẫn chưa muốn về nhà. Những lời mà Quản nguyên soái nói với anh hôm nay dường như ẩn chứa một hàm ý sâu xa. Chắc hẳn, người lớn trong nhà đã nhắn nhủ gì đó qua ông ấy. Có lẽ, những ngày tháng nhàn rỗi của anh sắp kết thúc rồi. Nghĩ đến tương lai, nghĩ đến Diệp Cầm, anh khẽ tự hỏi: “Mình phải làm gì đây?”

Người qua lại đông đúc, cảnh tượng tấp nập khiến anh cảm thấy ngột ngạt lạ thường. Bất kể nơi đâu cũng tràn ngập không khí của năm mới. Anh đứng lặng giữa đám đông, lắng đọng suy nghĩ, để tâm trạng thêm vững vàng. Một năm mới, vẫn nên sống thật tốt, thật ý nghĩa.

Khi điện thoại reo lên, Tông Chính đang đứng trước quầy trang sức, chăm chú nhìn vào bên trong. Nhân viên bán hàng, với đôi găng tay trắng, đứng chờ một cách kiên nhẫn và chuyên nghiệp, không thúc giục.

“Hạo Thần, anh đang ở đâu thế? Bao giờ thì anh về?” Giọng Đồng Tiểu Điệp vang lên bên tai anh. Cô đang thêm muối và hạt nêm vào nồi, một tay cầm điện thoại.

“Tiểu Hồ Điệp.” Anh khẽ gọi tên cô, lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình. Giọng nói của cô qua điện thoại vẫn luôn đầy sức sống như thế.

“Hả? Không phải nói sẽ giúp em sao? Vậy mà mới đây đã mất hút, gọi điện thoại cũng không nghe. Em còn lo lắng không biết anh đã đi đâu rồi.” Cô nếm thử nước canh, vị vừa vặn, rất ngon.

Lo lắng. Từ miệng cô, hai chữ “lo lắng” khiến anh bất giác cảm thấy ấm áp. Cô đang lo lắng cho anh. Dù khoảng cách giữa họ rất xa, dù chỉ qua sóng điện thoại, nhưng giọng nói của cô vẫn thật dễ nghe.

“Em đang làm gì vậy?” Anh hỏi, giọng nói pha chút thân mật.

“Em à? Đang nấu ăn!” Đồng Tiểu Điệp bật loa ngoài, để điện thoại sang một bên, vừa mở bếp gas vừa nói: “Em làm rất nhiều món ngon đấy. Anh mau về đi, em chờ anh về cùng ăn tối.”

Tông Chính ở đầu dây bên này, qua điện thoại có thể nghe rõ tiếng bật bếp gas, tiếng đặt nồi xoong lách cách. Anh thậm chí cảm giác như mình có thể ngửi thấy mùi thơm của món ăn trong không khí.

“À, đúng rồi, Hạo Thần…”

“Ừ?” Anh đáp lời, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Anh thích cách cô gọi anh là Hạo Thần.

“Anh có thể mua giúp em một ít tiêu xay về được không? Nhà sắp hết rồi.”

“Nhà.” Một ngôi nhà, nơi giờ đây có một cô gái nhỏ đang gọi điện nhắc anh về ăn cơm. Cô gái nhỏ ấy còn không ngần ngại nhờ anh mua gia vị trên đường về. Cô chẳng hề khách sáo, cứ tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.

Tông Chính khẽ mỉm cười. Một chút bất ngờ, một chút rung động. Trong lòng anh, hình ảnh ngôi nhà ấy giờ đây thật ấm áp và gần gũi.

Tông Chính cảm thấy lòng mình bỗng chốc tràn ngập rất nhiều điều muốn nói với cô. Anh muốn kể về gia đình, bạn bè, cả Diệp Cầm, và những giấc mơ của chính mình. Anh muốn nói với cô về những điều sâu thẳm trong lòng, hát cho cô nghe một bài hát, và nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô.

Cuối cùng, anh đáp ngắn gọn: “Được.”

Đồng Tiểu Điệp sau khi cúp máy mới nhận ra mình có hơi quá tự nhiên. Sao lại có thể để một người như Tông Chính, đi siêu thị mua tiêu xay cho mình chứ? Nhưng rồi, một giọng nói khác vang lên trong đầu cô: “Mình chỉ muốn làm món thăn bò ngon hơn một chút thôi mà!”

Thế là cô càng thêm quyết tâm, đảm bảo món ăn của mình phải xứng đáng với lọ tiêu xay đó.

Rời khỏi Bảo Hưng, Tông Chính tiện tay chỉ vào món trang sức ngọc trai nhỏ xinh trên quầy và nói với nhân viên: “Gói lại cho tôi.”

Dừng xe dưới tầng, anh bước nhanh lên lầu, từng bước chân rảo vội, lòng bỗng thấy hồi hộp lạ kỳ. Một người đàn ông như anh, trước đây ôm một cô gái lên cầu thang cũng chẳng hề hấn gì, thế mà hôm nay lại cảm thấy thở d ốc. Trong tay anh là một lọ tiêu xay, cùng chiếc hộp gấm nhỏ xinh đặt gọn trong túi.

Khi anh định gõ cửa, cánh cửa bất ngờ mở ra. Từ bên trong, gương mặt thanh tú của Đồng Tiểu Điệp hiện lên dưới ánh đèn, đôi mắt cô long lanh và sáng ngời.

“Anh về rồi!”

Anh nhướng mày, ngạc nhiên trước sự trùng hợp kỳ diệu này. “Sao em biết anh ở đây?”

“Em nghe được tiếng bước chân của anh!” Cô cười rạng rỡ và kéo anh vào nhà. “Tiếng xe của anh từ dưới lầu em cũng nhận ra luôn đấy!”

Tông Chính nhìn cô, lòng tràn ngập niềm vui. “Anh về rồi.”

Trong khoảnh khắc đó, anh thấy mọi mệt mỏi đều tan biến. Người con gái này, không chỉ nhận ra tiếng bước chân của anh, mà còn mở cửa chào đón anh. Giống như một người vợ hiền, mở cửa cho chồng sau một ngày dài làm việc, nụ cười của cô khiến anh cảm thấy mọi thứ thật bình yên.

“Đói bụng chưa? Chúng ta ăn cơm thôi!”

Trên bàn trà thấp, Đồng Tiểu Điệp đã bày biện sẵn một bữa tối thịnh soạn. Thăn bò sốt tiêu đen, sườn chua ngọt, thịt kho mềm rục, sợi bách hợp xào cần tây tươi giòn, và canh nấm thanh đạm. Tông Chính giúp cô bê từng món lên bàn, mùi hương thơm phức k1ch thích mọi giác quan.

“Ăn thử đi, xem có ngon không,” cô gắp một miếng sườn bỏ vào bát của anh, ánh mắt lấp lánh mong đợi.

Tông Chính đưa miếng sườn vào miệng, vị chua ngọt dịu dàng lan tỏa, thịt mềm và đậm đà. Anh gật đầu: “Ngon lắm. Em cho gì vào thế? Vị này khác hẳn bình thường.”

Đồng Tiểu Điệp cười bí hiểm. “Anh đoán xem.”

Anh nhai kỹ rồi lắc đầu, chịu thua.

“Sơn tra! Em lấy mấy miếng sơn tra từ hộp anh mua lần trước, bỏ vào nước sốt. Nên hương vị mới tự nhiên và ngon như thế!”

Tông Chính bật cười, nhìn cô vui vẻ giải thích cách nấu ăn, đôi mắt sáng lên vì niềm tự hào.

Bữa cơm hôm đó, anh không thể chọn món nào ngon nhất, vì món nào cũng tuyệt vời. Anh ăn đến hai bát cơm, tận hưởng hết hương vị mà cô đã chăm chút. Đặc biệt, cô còn kể cho anh nghe những mẹo nhỏ như ướp thăn bò với chanh để thịt mềm hơn, không cần dùng bột làm mềm như ngoài tiệm.

Sau bữa tối, Tông Chính đứng dậy định đi rửa bát, nhưng Đồng Tiểu Điệp đã nhanh chóng ngăn anh lại.

“Không cần đâu! Để em làm!”

Anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang giơ ra của cô, nắm chặt và nói: “Để anh. Nước lạnh lắm.”

Không chỉ thế, anh còn khẽ bóp tay cô, như muốn cảm nhận thêm sự ấm áp mà cô mang lại.

Đồng Tiểu Điệp đứng sau lưng Tông Chính, chăm chú nhìn anh rửa chén. Anh cao quá, bờ vai rộng che hết tầm nhìn của cô, cả bồn nước dường như bị thân hình của anh bao phủ. Cảnh tượng ấy khiến cô bất giác nhớ đến bố mình ngày xưa, cũng đứng tại vị trí này rửa chén. Dù bố hơi mập, nhưng vẫn to lớn và vững chãi như thế.

Đây không phải lần đầu tiên Tông Chính rửa chén ở nhà cô. Anh rửa sạch sẽ từng chiếc bát đ ĩa, không để lại vệt nước nào, rồi cẩn thận đặt vào chiếc tủ bát cũ kỹ. Nước thật sự rất lạnh. Thời tiết ban đêm khiến nước máy cũng mang theo hơi lạnh buốt đến tận xương. Tông Chính không hiểu làm sao Đồng Tiểu Điệp có thể chịu đựng được điều này mỗi ngày. Tay cô mềm mại, nhỏ nhắn, trắng trẻo với những ngón tay xinh đẹp và móng tay màu hồng nhạt tự nhiên. Nhưng đôi tay ấy lại rất lạnh. Mỗi lần chạm vào, anh chỉ muốn nhét tay cô vào túi áo mình để sưởi ấm.

Sau khi lau khô tay bằng khăn, anh quay lại nhìn thấy Đồng Tiểu Điệp đang đứng dựa vào cửa bếp, đôi mắt chăm chú dõi theo anh. Bộ đồ ở nhà màu hồng nhạt khiến cô trông càng thêm đáng yêu.

Tông Chính bất ngờ áp tay lạnh buốt của mình lên mặt cô. Sự lạnh lẽo khiến Đồng Tiểu Điệp cười lớn, giật lùi né tránh.

“A! Lạnh quá! Anh thật đáng ghét!” Cô kêu lên, vừa cười vừa chạy.

“Không được chạy!” Anh cười lớn, bước tới ôm lấy vai cô, giữ chặt cô trong vòng tay mình.

“Hạo Thần… Hạo Thần… Đừng quậy nữa…” Cô ngập ngừng nói, cố trốn thoát khỏi vòng tay anh. Ánh mắt cô vô tình bắt gặp khuôn mặt anh lúc này, và cô chợt nhận ra anh đang cười. Một nụ cười rạng rỡ mà cô chưa từng thấy trước đây.

Cuối cùng, sau một hồi giằng co, Tông Chính cũng buông cô ra. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên vì bị anh nghịch ngợm, anh lại thấy áy náy, đưa tay ra định chạm vào.

“Không chơi với anh nữa!” Đồng Tiểu Điệp vừa nói vừa che mặt.

“Không phải đâu,” anh chỉ vào má cô, “em bị đỏ hết rồi.”

Đồng Tiểu Điệp định trách anh, “Thấy chưa, tại anh đấy. Tay lạnh như băng còn đi trêu em.” Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh – một người đàn ông cao lớn lại cúi xuống, khom người để kiểm tra má cô, cô bất giác dịu giọng: “Em không sao, da em vốn dĩ dễ đỏ, một lát sẽ hết thôi.”

Dù vậy, Tông Chính vẫn cảm thấy hối hận, trách mình đã quá mạnh tay.

Đồng Tiểu Điệp hỏi: “Anh uống trà không?”

Anh xua tay, “Không, anh phải về rồi.”

Khi anh cúi xuống đi giày ở cửa, cô đột nhiên gọi: “Hạo Thần, anh đợi một chút.”

“Sao vậy?” Anh quay lại nhìn, thấy cô vội vàng chạy vào phòng, như thể nhớ ra điều gì.

“Hôm nay anh mua đồ ở siêu thị, em còn chưa trả tiền cho anh.” Đồng Tiểu Điệp lấy túi xách, mở ra tìm ví.

Tông Chính lập tức nhíu mày, trong lòng hơi khó chịu. Cô gái nhỏ này, sao lại tính toán rạch ròi với anh như vậy? Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của Đồng Tiểu Điệp, ngăn cô lấy tiền ra.

“Như vậy không được,” cô lúng túng nói, “Những thứ đó thực sự rất đắt.”

“Đồng Tiểu Điệp!”

“Vâng?” Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Tông Chính. Từ khi quen biết, anh chưa từng gọi đầy đủ tên cô như vậy.

“Thật sự không cần.”

Đồng Tiểu Điệp chợt nghĩ anh đang giận. Có phải anh cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng không? Nhưng cứ nhận đồ miễn phí mãi như vậy, cô thật sự không yên tâm.

Cô níu lấy tay áo Tông Chính, “Anh đừng giận mà… Em chỉ là…” Cô càng vội, lại càng không biết phải nói sao cho đúng, chỉ đành giữ lấy anh, không để anh đi ngay.

Tông Chính cúi đầu, khẽ vỗ lên đầu cô như dỗ dành một đứa trẻ. “Anh không giận.”

Cô gái nhỏ trước mặt, với dáng vẻ lo lắng, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt long lanh nhìn anh. Bàn tay nhỏ xíu vẫn nắm chặt lấy tay áo anh, không chịu buông. Khoảnh khắc đó, anh bỗng muốn mãi mãi không buông tay cô.

Anh nhẹ nhàng nói, “Anh về đây, em nhớ khóa cửa cẩn thận.”

Đồng Tiểu Điệp ngoan ngoãn buông tay, nhìn theo bóng dáng anh rời đi. Nhưng khi cánh cửa đóng lại, Tông Chính đứng ngoài cửa, do dự một lúc. Tay anh đưa vào túi, chạm đến chiếc hộp gấm nhỏ mà suốt cả buổi anh luôn nắm chặt.

Ngay khi anh định gõ cửa lần nữa, cánh cửa bỗng mở ra. Đồng Tiểu Điệp đứng đó, nhìn anh, ánh mắt đầy ngại ngùng.

“Em… Em chỉ muốn nói cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh đã cùng em đi siêu thị, cảm ơn anh đã ăn tối cùng em, cảm ơn anh vì luôn quan tâm chăm sóc em.

Tông Chính bật cười, ánh mắt dịu dàng. Có một điều anh chưa nói ra: Cô cũng luôn chăm sóc anh, chỉ là cô không nhận ra thôi.

“Đây là quà cho em.” Cuối cùng, anh lấy chiếc hộp gấm từ trong túi ra. Cảm giác như nếu không đưa ngay, cái túi quần của anh sẽ bị làm thủng mất.

Anh nâng tay, luồn chiếc hộp gấm qua khe cửa sắt đã khóa, đưa đến trước mặt cô.

Đồng Tiểu Điệp nhìn thấy, đó là một chiếc hộp nhỏ xinh xắn, với hoa văn tinh xảo. Hộp vuông vắn, nằm gọn trong lòng bàn tay rộng lớn của anh.

“Cầm lấy, quà năm mới cho em.”

Cô nhận lấy chiếc hộp. Qua khe cửa, cô ngước nhìn anh. Đèn hành lang vừa tắt, khiến cô không nhìn rõ khuôn mặt anh. Chỉ có giọng nói trầm ấm và đầy từ tính vang lên: “Năm mới vui vẻ.”

Đưa quà xong, Tông Chính cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trời biết đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho một cô gái khác ngoài mẹ mình. Cảm giác này thật kỳ lạ nhưng cũng đầy ý nghĩa.

Anh khẽ cười, lúm đồng tiền trên má hiện ra. Tay anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mềm mại của cô, cảm giác giống như kẹo bông gòn – mềm mại, ngọt ngào, và mang hương vị ấm áp.

Đồng Tiểu Điệp tắt hết đèn trong nhà, chỉ để lại ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn bàn nhỏ trong phòng ngủ. Cô ngồi trên giường, tay nâng chiếc hộp gấm xinh đẹp mà Tông Chính vừa đưa.

Chậm rãi mở hộp ra, ánh mắt cô lập tức sáng lên. “Oa!” Một âm thanh ngạc nhiên khe khẽ bật ra từ miệng cô.

Bên trong hộp là một đôi hoa tai ngọc trai trắng, bóng loáng, tinh xảo, ánh lên vẻ dịu dàng mà thanh nhã. Cô nhẹ nhàng chạm tay vào, cảm nhận sự mát lạnh của ngọc trai, cảm giác tựa như đang chạm vào một viên đá quý giá trên đại dương bao la.

“Thật đẹp!” Đồng Tiểu Điệp nghĩ thầm, trái tim không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào và ấm áp.

P/s: Ảnh có đồng tiền!!!! Quơi, gu tui, gu tui

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.