Đồng Tiểu Điệp quay lại nhìn anh. Trên gương mặt anh đã bị tổn thương, lông mày và xương mày có một vết cắt dài, máu đã ngừng chảy, chỉ còn lại một mảng vảy đỏ nổi bật. Cô đưa tay định chạm vào, đầu ngón tay vừa chạm đến lớp vảy thô ráp, ấm nóng thì vội rụt lại, bởi vì Tông Chính nhíu mày chịu đau.
Trên gương mặt anh còn ướt đẫm. Vừa rồi anh đã khóc, đôi mắt đỏ hoe. Ánh mắt vô hồn lúc trước giờ đây đã trở nên trong sáng hơn, sáng lên khi nhìn cô gái nhỏ đang ngoan ngoãn nép vào lòng mình. Trên khuôn mặt cô là vẻ lo lắng, bàn tay nhỏ của cô nhẹ nhàng xoa lên đôi mắt anh.
“Đừng lo lắng.” Tông Chính ôm cô vào lòng, khẽ nói, “Anh không sao đâu.”
“Không, anh không ổn chút nào, Hạo Thần. Bây giờ anh đang rất đau lòng.” Đồng Tiểu Điệp đáp, tay nhẹ vuốt tóc anh.
“Vậy em có thể ở đây với anh được không?”
Đồng Tiểu Điệp gật đầu. Đương nhiên cô muốn ở lại bên cạnh anh. Cô không muốn nhìn thấy anh một mình cô đơn như thế.
“Nhà anh có hộp thuốc không? Vết thương của anh cần được sát trùng.”
“Có, để anh đi lấy.” Anh nói rồi định đứng dậy.
Đồng Tiểu Điệp đẩy nhẹ anh xuống, giữ anh lại: “Anh nói em biết chỗ, để em đi lấy cho.”
Tông Chính ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ vào phòng mình: “Ngăn kéo đầu tiên trong tủ đầu giường của anh.”
“Được, chờ em chút.”
Tông Chính nhìn Đồng Tiểu Điệp, đôi bàn chân nhỏ của cô nhanh nhẹn chạy vào phòng rồi lại chạy ra, trên tay ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buom-buom-bay-giai-le-tam-thien/2730246/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.