🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đồng Tiểu Điệp quay lại nhìn anh. Trên gương mặt anh đã bị tổn thương, lông mày và xương mày có một vết cắt dài, máu đã ngừng chảy, chỉ còn lại một mảng vảy đỏ nổi bật. Cô đưa tay định chạm vào, đầu ngón tay vừa chạm đến lớp vảy thô ráp, ấm nóng thì vội rụt lại, bởi vì Tông Chính nhíu mày chịu đau.

Trên gương mặt anh còn ướt đẫm. Vừa rồi anh đã khóc, đôi mắt đỏ hoe. Ánh mắt vô hồn lúc trước giờ đây đã trở nên trong sáng hơn, sáng lên khi nhìn cô gái nhỏ đang ngoan ngoãn nép vào lòng mình. Trên khuôn mặt cô là vẻ lo lắng, bàn tay nhỏ của cô nhẹ nhàng xoa lên đôi mắt anh.

“Đừng lo lắng.” Tông Chính ôm cô vào lòng, khẽ nói, “Anh không sao đâu.”

“Không, anh không ổn chút nào, Hạo Thần. Bây giờ anh đang rất đau lòng.” Đồng Tiểu Điệp đáp, tay nhẹ vuốt tóc anh.

“Vậy em có thể ở đây với anh được không?”

Đồng Tiểu Điệp gật đầu. Đương nhiên cô muốn ở lại bên cạnh anh. Cô không muốn nhìn thấy anh một mình cô đơn như thế.

“Nhà anh có hộp thuốc không? Vết thương của anh cần được sát trùng.”

“Có, để anh đi lấy.” Anh nói rồi định đứng dậy.

Đồng Tiểu Điệp đẩy nhẹ anh xuống, giữ anh lại: “Anh nói em biết chỗ, để em đi lấy cho.”

Tông Chính ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ vào phòng mình: “Ngăn kéo đầu tiên trong tủ đầu giường của anh.”

“Được, chờ em chút.”

Tông Chính nhìn Đồng Tiểu Điệp, đôi bàn chân nhỏ của cô nhanh nhẹn chạy vào phòng rồi lại chạy ra, trên tay ôm hộp thuốc màu trắng. Đây là hộp thuốc mà Quản Tử đã chuẩn bị cho anh từ trước.

Khi đó, ở quán Cây Chổi, hai người họ thường xuyên phải đối mặt với những kẻ gây rối. Mỗi lần đánh nhau, dù ít hay nhiều cả hai đều bị thương. Sau mỗi trận, họ lại thay phiên giúp nhau băng bó vết thương, cố ý mạnh tay để chọc đối phương đau đến nhăn nhó, trông vừa buồn cười vừa thương. Lâu dần thành quen, những kẻ gây rối ấy dần không còn xuất hiện nữa, vì nghe được điều gì đó về gia cảnh của Quản Tử, nên họ cũng không dám quậy phá thêm.

Họ giữ Cây Chổi cho đến bây giờ, nhưng hiện tại, Quản Tử lại nói rằng anh ấy không còn muốn giữ nó nữa.

Đồng Tiểu Điệp mở hộp thuốc, lấy ra một lọ ô-xy già và vài miếng bông y tế.

“Anh chịu đau một chút nhé, sẽ hơi rát đấy.” Cô nói với Tông Chính.

“Ừ.”

Đồng Tiểu Điệp dùng một tay vén tóc trên trán Tông Chính ra phía sau, để lộ phần trán với đường nét gọn gàng. Cô cẩn thận sát trùng lên vết thương trên xương mày của anh. Nhìn thấy anh nhíu mày vì đau, cô cũng không tự chủ được mà nhăn mặt lại, như thể chính mình đang bị đau.

Dung dịch sát trùng sủi bọt trắng trên vết thương, chứng tỏ nó đang phát huy tác dụng.

“Có đau không?” Cô hỏi anh.

“Ừ, em thổi cho anh một chút được không?” Tông Chính nghiêng đầu lại gần, như một đứa trẻ đang làm nũng.

“Đừng nhúc nhích!” Đồng Tiểu Điệp giữ anh lại. “Không được thổi đâu, thổi vào sẽ nhiễm trùng đấy.”

“Thật vậy à?” Tông Chính ngẫm nghĩ, “Trước đây bọn anh cứ thổi vài cái là hết đau rồi.”

“Nhưng cách đó không khoa học!” Đồng Tiểu Điệp đáp ngay.

“Thế cách này là khoa học à?” Tông Chính trêu.

“Tất nhiên rồi! Tin em đi!”

Tông Chính bật cười, nhìn cô gái nhỏ nghiêm túc giải thích, khuôn mặt nghiêm trang đầy đáng yêu khiến anh không nhịn được mà mỉm cười.

“Còn chỗ nào bị thương nữa không?” Cô hỏi.

“Xương sườn. Lúc nãy Quản Tử đá anh một cú.” Giọng anh như đang mách tội, kèm theo cái nhăn mặt chỉ vào xương sườn của mình.

“Để em xem nào!” Đồng Tiểu Điệp đặt miếng bông y tế xuống.

Tông Chính kéo áo thun màu đen của mình lên, để lộ một vết bầm tím đậm ở vùng xương sườn.

“Trời ơi!” Đồng Tiểu Điệp kinh hãi. “Sao lại thế này? Quản Tử sao có thể ra tay mạnh như vậy được?”

“Đừng trách cậu ấy, hiếm lắm cậu ấy mới tức giận.” Tông Chính kéo tay nhỏ của Đồng Tiểu Điệp đặt lên ngực mình, nói với vẻ nũng nịu, “Em xoa nhẹ một chút, anh sẽ đỡ đau hơn.”

Đồng Tiểu Điệp vừa thầm nhắc nhở bản thân rằng ánh sáng ở đây khá mờ, anh sẽ không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô, vừa cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nhẹ nhàng xoa vết bầm tím, nhưng cũng kéo áo thun xuống thấp hơn để che bớt đi vết thương.

Thực ra, dù ánh sáng có tối thế nào, Tông Chính cũng thừa biết cô gái nhỏ trước mặt đang đỏ mặt đến mức nào.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô hơi lạnh, đặt lên vết thương nóng rực khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Anh khẽ thở phào, tựa người vào ghế sofa.

“Sao anh ngốc vậy chứ? Đứng yên cho cậu ấy đánh như thế! Anh có biết em đau lòng lắm không?”

“Không sao đâu, Tiểu Hồ Điệp.” Tông Chính dịu dàng đáp. “Đàn ông đôi khi là như vậy, có gì bực tức thì nói ra, nếu giận quá thì đánh nhau một trận, rồi mọi chuyện lại ổn thôi.” Anh đưa tay xoa đầu cô.

“Đàn ông…” Đồng Tiểu Điệp thầm nghĩ trong lòng, nhẩm đi nhẩm lại hai từ này. “Cùng em nói chuyện đàn ông, phụ nữ gì chứ? Thật là xấu hổ quá đi!”

Tông Chính bật cười khi nhìn cô, một người chỉ cần nghe đến mấy từ này thôi cũng đã đỏ mặt, ngượng ngùng đến đáng yêu. Anh trêu: “Sao thế? Em xem thường bọn anh – những người đàn ông đấy à?”

“Không có mà…”

“Xem! Chính em thừa nhận rồi còn gì! Để xem hôm nay anh có dạy dỗ em một trận không!” Anh cười, rồi lao tới cù lét cô.

“Aaa… Không dám, không dám! Em không có… Ha ha ha… Ngứa quá! Ha ha ha!!”

Tiếng cười giòn tan của Đồng Tiểu Điệp vang khắp căn phòng. Cô lăn lộn trên tấm thảm, hai tay chắp lại xin tha. Khi Tông Chính dừng lại, cô ngay lập tức nắm chặt tay anh không buông.

“Hừ, dám cù em à? Để xem ai cười ai!” Cô nhanh chóng phản công, đưa đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại cù vào hông và nách anh.

Tông Chính cố nhịn, người khẽ run, cắn môi để không bật cười. Sự thật là, anh sợ nhột nhất, điều mà ngoài mẹ anh ra, không ai biết. Lúc nhỏ, mẹ anh thường trêu rằng: “Con trai mà sợ nhột thì lớn lên sẽ sợ vợ.” Khi đó, anh còn vỗ ngực tuyên bố với mẹ rằng: “Con sẽ là người yêu thương vợ nhất!”

Và bây giờ, Đồng Tiểu Điệp lại biết được bí mật này. Anh tự nhủ, đúng là anh sẽ rất thương yêu cô gái nhỏ này.

Nhưng khi đùa giỡn, Đồng Tiểu Điệp vô tình quên mất anh còn có vết thương. Trong một khoảnh khắc, cô nghe thấy Tông Chính khẽ kêu lên một tiếng, rồi ngã xuống thảm, mặt úp xuống, bất động.

Cô sợ hãi, nghĩ rằng mình đã làm đau anh. Cảm giác tự trách tràn ngập trong lòng, cô bò tới gần, giọng run run: “Hạo Thần, anh sao vậy? Có phải em làm đau anh không? Anh đừng dọa em mà!”

Tông Chính vẫn không trả lời, cũng không nhúc nhích.

“Anh nói gì đi chứ! Đau chỗ nào? Em cõng anh đi bệnh viện…” Cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị một lực mạnh kéo ngã xuống đất. Cô mở to mắt, chỉ thấy Tông Chính đang cười, gương mặt anh cúi sát lại gần cô.

“Anh lại lừa em!” Đồng Tiểu Điệp cuối cùng cũng nhận ra.

“Đồ ngốc.” Tông Chính cười, môi anh dừng lại ở khoảng cách chỉ cách cô chưa đến một centimet, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, nhìn cô từ trên cao. “Em gầy như vậy, làm sao có thể cõng anh đến bệnh viện được chứ?”

Nói xong, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi mắt đang ươn ướt vì lo lắng của cô. “Em lo cho anh đến mức khóc luôn à?”

Đồng Tiểu Điệp quay mặt đi hướng khác, ngượng ngùng đến mức không biết làm gì. “Mình đúng là dễ bị lừa quá…”

Tông Chính bật cười, kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Hai cơ thể dán sát vào nhau, gần gũi đến mức dường như mọi thứ xung quanh đều không còn quan trọng nữa.

Cô ngượng ngùng, khẽ đẩy anh ra, nhưng Tông Chính nhất định không chịu buông. Nghĩ đến vết thương của anh, cô lại sợ làm anh đau, chỉ đành ngoan ngoãn để anh ôm như vậy.

Một lúc lâu sau, Tông Chính mới đứng dậy. Anh đưa tay ra, kéo Đồng Tiểu Điệp từ dưới sàn lên. “Đi theo anh, anh có món quà muốn tặng em.”

Đồng Tiểu Điệp tò mò bước theo anh vào phòng. Tông Chính lấy cây guitar rồi ngồi xuống trước mặt cô.

“Sao thế?”

“Hy vọng em sẽ thích.” Anh nói, đôi tai khẽ ửng đỏ.

Đồng Tiểu Điệp ngạc nhiên. Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nhận được một món quà đặc biệt đến vậy. Không phải trang sức, không phải đồ vật đắt tiền, mà là một món quà tinh thần, quý giá hơn mọi thứ khác.

Giọng hát của Tông Chính vang lên, ngân nga khắp căn phòng, như thể từng góc nhỏ đều thấm đẫm giai điệu ấy. Những nốt nhạc mà trước đó cô nhìn thấy trên bản khuông nhạc, hóa ra là bài hát anh tự sáng tác, dành riêng cho cô. Không cần chia sẻ với ai, chỉ có Đồng Tiểu Điệp là người duy nhất được nghe Tông Chính cất giọng.

Lời bài hát vang lên, dịu dàng và chân thành:

“Em là đôi mắt của anh, em là đôi tay của anh, em là sự dịu dàng duy nhất trong cuộc đời anh.
Anh nhớ em, nghĩ về em, yêu em, say đắm em,
Chỉ mong em mãi mãi ở bên cạnh anh.

Một trái tim muốn mãi mãi cùng em đi qua tháng năm,
Một tình yêu muốn mãi mãi chỉ trao em.

Có em bên cạnh, dẫu bão giông cũng chẳng hề gì,
Có em bên cạnh, ngay cả bóng tối cũng không làm anh sợ.

Anh yêu đôi tay em, ánh mắt em, đôi môi em,
Thân hình bé nhỏ của em là kho báu anh muốn bảo vệ.

Cô gái nhỏ của anh, dũng cảm, kiên cường nhưng cũng thật bao dung.
Cô gái nhỏ của anh, tự tin, đáng yêu và xinh đẹp.

Trong lòng anh, em là đẹp nhất, bất kể ra sao vẫn luôn đẹp nhất…

……….

Cô gái nhỏ của anh, dũng cảm, kiên cường nhưng cũng thật bao dung.
Cô gái nhỏ của anh, tự tin, đáng yêu và xinh đẹp.

Trong lòng anh, em là đẹp nhất, bất kể ra sao vẫn luôn đẹp nhất.”

Đồng Tiểu Điệp không thể rời mắt khỏi anh dù chỉ một giây. Ánh mắt anh khi mỉm cười, đôi môi anh khi hát, đường nét hàm cương nghị của anh, dáng người hơi khom khi cầm đàn guitar, những ngón tay thon dài đẹp đẽ, móng tay sạch sẽ bóng bẩy, tất cả đều khiến cô mê mẩn. Cô chăm chú nhìn từng cử chỉ, từng biểu cảm trên gương mặt anh khi say sưa biểu diễn.

Đây là bài hát thuộc về cô. Anh nói cô dũng cảm, kiên cường, bao dung, tự tin, đáng yêu và xinh đẹp.

“Kết thúc rồi, em thấy thế nào?” Tông Chính hỏi, giọng anh có chút thấp thỏm và ngại ngùng. Đây là lần đầu tiên anh làm điều này, có lẽ cũng sẽ là lần cuối cùng.

“Thích! Rất thích! Thích nhất!” Đồng Tiểu Điệp gật đầu thật mạnh, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Tông Chính thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhẹ nhàng xoa rối mái tóc cô.

“Bài hát này tên là gì?”

“‘Cô gái nhỏ của anh.” Anh đáp, ánh mắt chăm chú nhìn cô, sâu lắng và da diết đến mức Đồng Tiểu Điệp cảm thấy mình như bị hút vào đôi mắt thâm trầm ấy.

“Hạo Thần, rốt cuộc anh là người như thế nào?” Đồng Tiểu Điệp chống cằm nhìn anh, vẻ mặt đầy tò mò. “Anh luôn khiến người ta khó hiểu.”

“Sao em lại hỏi vậy? Anh là một công dân bình thường thôi.”

“Làm gì có!” Đồng Tiểu Điệp nhíu mày, tỏ vẻ không tin. “Công dân bình thường sao có thể làm trưởng phòng ở phòng hồ sơ của tòa thị chính?”

“Anh thật sự là người bình thường mà, không lừa em đâu. Công việc này là ba anh sắp xếp thôi.” Tông Chính trả lời, đặt cây guitar sang một bên, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh mình, ý bảo Đồng Tiểu Điệp ngồi sát lại gần anh.

Sàn gỗ trong phòng mang lại cảm giác ấm áp, Tông Chính siết chặt cô gái nhỏ trong vòng tay. Giữa đêm khuya yên tĩnh, anh kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của Đồng Tiểu Điệp. Trong lòng, anh chợt nhớ tới lời Quản Tử nói khi trước: “Việc trong nhà cũng phải cẩn thận làm.” Anh tự hỏi làm thế nào để mở lời mà không khiến cô gái nhỏ này sợ hãi.

“Hạo Thần, nhà anh ở đâu vậy?”

“Hồi nhỏ anh lớn lên ở đây, sau đó cả nhà chuyển lên Bắc Kinh.”

“Bắc Kinh á! Xa thế!”

“Ừ, lần sau anh dẫn em đi chơi.”

“Ừm, đi leo Vạn Lý Trường Thành!”

“Leo Trường Thành mệt lắm đấy, lúc đó đừng mè nheo bắt anh cõng em về nhé.”

“Sẽ không đâu, em chịu khổ giỏi lắm!” Đồng Tiểu Điệp nắm chặt bàn tay nhỏ, vô tình thốt ra câu nói khiến trái tim Tông Chính bỗng chùng xuống, xót xa.

“Không sao đâu, anh cõng em, không để em chịu khổ nữa.”

“Hạo Thần, đoán xem em học ngành gì hồi đại học?”

“Giáo viên à?”

“Sao anh biết?!” Đồng Tiểu Điệp tròn mắt kinh ngạc.

Tông Chính chỉ thấy điều đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên, vì cô toát lên khí chất trầm ổn và điềm tĩnh của một giáo viên.

“Thế tại sao lại mở cửa hàng bán đồ ăn khuya?”

“Anh tưởng làm giáo viên dễ lắm sao?” Nhắc đến quãng thời gian tốt nghiệp, Đồng Tiểu Điệp không khỏi nhớ lại những ngày gian nan đi xin việc, cảm giác có chút chua xót.

“Thật sao?”

“Em chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, tốt nghiệp đại học mà chẳng có mối quan hệ, chẳng có cách nào. Đến cả trường tiểu học cũng không nhận em. Trong khi đó, mấy bạn học có thành tích kém hơn em lại được vào làm giáo viên chủ nhiệm, thậm chí có người vào cả sở giáo dục! Họ còn công khai nói rằng có tiền tặng quà là được.”

Tông Chính vuốt v e gương mặt mềm mại của cô, lắng nghe cô kể về những nỗi uất ức mà cô từng trải qua.

“Sau đó, mỗi lần lớp tụ họp, em chẳng bao giờ đi. Kết giao với họ quá mệt mỏi. Rồi em bàn với dì và chú mở cửa hàng bán đồ ăn khuya. Việc buôn bán không tệ, thời gian lại thoải mái. Em thấy như vậy là ổn.”

Những điều cô cho là “ổn” ấy, trong mắt Tông Chính lại đầy sự vất vả. Anh nhớ tới cảnh cô co ro trong đêm đông, run rẩy đứng bên cửa hàng bán đồ ăn khuya đến tận sáng sớm, dù không có khách cũng không dám đóng cửa. Anh nhớ đôi tay nhỏ đỏ ửng vì lạnh khi phải rửa chén và nhặt rau, nhớ cảnh cô tiếc tiền đến mức suốt nhiều năm chẳng dám mua cho mình một bộ quần áo mới.

“Anh giúp em sắp xếp, em muốn dạy ở trường nào? Hoặc vào Sở Giáo dục cũng được, công việc ở đó nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Đồng Tiểu Điệp quay đầu nhìn anh. Cô biết anh không phải đang đùa và tin rằng anh hoàn toàn có khả năng làm được điều đó.

“Không cần đâu.”

“Sao cơ?” Tông Chính thật ra không hề bất ngờ. Anh hiểu cô gái nhỏ này của mình, luôn có lòng tự trọng và kiên định như thế.

“Em không thích như vậy. Hơn nữa, lâu rồi em cũng gần như quên hết kiến thức chuyên ngành. Như bây giờ là ổn lắm rồi. Hơn nữa, anh và Tiểu Dịch đều ở bên em, em cảm thấy rất mãn nguyện.” Đồng Tiểu Điệp mỉm cười, đôi mắt híp lại, toát lên vẻ thật sự hài lòng. Những ngày gian khổ nhất đã qua, cô không mong gì hơn.

“Ừ.” Tông Chính gật đầu. Nếu cô không muốn, vậy anh sẽ tôn trọng và tiếp tục ở bên cô.

Thật ra, có một điều cô chưa nói với anh. Cô từng nghĩ mình có thể đi làm văn phòng hoặc làm công việc khác. Nhưng tất cả những việc đó đều không tránh được việc phải dãi nắng dầm mưa. Mà cô không thể để ánh nắng chạm vào mình, cô luôn lo lắng về điều đó. Vì sợ rằng những vết đỏ xấu xí kia lại xuất hiện trên mặt như ngày trước.

Mỗi ngày, cô chỉ ra ngoài sau khi mặt trời lặn để mua đồ ăn, làm việc vào buổi tối và trở về nhà trước khi mặt trời mọc. Lối sống ngày đêm đảo lộn này rất phù hợp với cơ thể yếu ớt của cô.

“Anh vẫn còn giận ba à?”

“Ừ, chẳng nói gì với ông ấy cả.”

“Hạo Thần, như vậy không tốt đâu.” Đồng Tiểu Điệp kéo tay anh, giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Anh không cố ý đâu. Chỉ là anh không muốn tiếp tục sống theo cách này thôi.” Anh thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Em chẳng hiểu gì cả. Rốt cuộc là chuyện gì thế? Anh… có thể kể cho em nghe không?” Đồng Tiểu Điệp ngập ngừng, sợ mình hỏi quá nhiều.

“Đồ ngốc, đương nhiên anh sẽ kể cho em. Nhưng không phải bây giờ. Hôm nào đó, anh sẽ tìm thời gian để nói hết với em. Hôm nay, em cứ ở bên anh như thế này, được không?” Hôm nay, anh chưa nghĩ ra cách nào để nói cho cô biết rằng người đàn ông quyền lực trên TV kia chính là bố ruột của anh.

“Ừ.” Đồng Tiểu Điệp ngoan ngoãn gật đầu, yên tâm nằm trong vòng tay anh. Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi tí tách. Cô từ từ chìm vào giấc ngủ, quên cả việc gọi điện thoại cho Liên Dịch.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.