Thứ ba, tại buổi thị sát công việc của lãnh đạo tỉnh, Tông Chính dẫn đầu đoàn tiếp đón, với phong thái chuyên nghiệp, chỉn chu và đầy trách nhiệm. Buổi thị sát diễn ra vô cùng suôn sẻ. Trong cuộc họp, anh cũng đưa ra phương án giải quyết cụ thể về đoạn giao thông trọng điểm của thành phố L, nhận được sự đánh giá cao từ lãnh đạo.
Khi tiễn đoàn lãnh đạo ra về, một vị trưởng bối của anh, cũng là người từng biết anh từ nhỏ, vỗ vai anh một cách đầy ý tứ, rồi nhỏ giọng nói: “Tiểu Hạo à, hình tượng cá nhân vẫn là điều cần chú ý nhé.”
Tông Chính sững người, chưa hiểu chuyện gì.
Thừa dịp không ai chú ý, vị trưởng bối chỉ vào khóe miệng của anh – nơi có dấu đỏ mờ mờ.
Tông Chính lập tức hiểu ra. Anh bật cười lớn, nụ cười hiếm hoi khiến vị trưởng bối của anh không khỏi bất ngờ, thậm chí có chút ngạc nhiên vì từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ thấy anh cười như vậy.
Sau khi hoàn thành công việc, Tông Chính lập tức gọi điện thoại cho Đồng Tiểu Điệp. Nhưng đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu mới có người nhấc máy.
“Em đang làm gì đó?”
“Hạo Thần! Em vừa nghe thấy tiếng chuông, ngại quá!” Đồng Tiểu Điệp nói khi đang đứng trong bếp, chăm chú hầm nồi canh linh chi.
“Hôm nay trời đẹp, em gọi Tiểu Dịch ra ngoài ăn cơm đi!” Tông Chính cười, cảm thấy mình nợ Liên Dịch một món ân tình lớn, tốt nhất nên trả sớm để nhẹ lòng.
“Ra ngoài ăn? Ăn ở đâu? Anh quên nhà em chính là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buom-buom-bay-giai-le-tam-thien/2730263/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.