Tuy rằng Đồng Tiểu Điệp muốn ở lại để dành nhiều thời gian hơn bên ba mẹ chồng, nhưng Tông Chính Quốc Hiên và Lý Uyển Thanh lại nhất trí rằng, tốt nhất cô vẫn nên trở về thành phố L với chồng mình.
“Ba ba, chẳng lẽ ba không thích con ở đây bầu bạn với ba sao?” Đồng Tiểu Điệp có chút tủi thân, đôi tay nhỏ siết lại, ánh mắt long lanh như sắp khóc.
Tông Chính Quốc Hiên im lặng, trong lòng thầm nghĩ: Làm sao ta có thể nói thẳng với con bé rằng, mau về nhà đi để còn sinh cháu cho ta bế đây?
“Ba ba, nếu con không ở đây, ai sẽ nấu thịt cho ba ăn đây?”
Được rồi, Tông Chính Quốc Hiên thừa nhận, cô nhóc này đã đánh trúng điểm yếu quan trọng nhất của ông. Nhưng dù có yêu thịt đến mấy thì cũng không thể nào quan trọng bằng việc sớm có cháu bồng! Nghĩ vậy, ông kiên quyết, cứng rắn đuổi Đồng Tiểu Điệp ra khỏi thư phòng.
“Mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ cũng không thích con ở đây với mẹ sao?” Đồng Tiểu Điệp tội nghiệp, hai tay siết lại, ánh mắt long lanh như sắp khóc.
Lý Uyển Thanh cười tủm tỉm: “Thích chứ! Nhưng mẹ còn thích con mau mau sinh một bé cưng cho mẹ chơi hơn!”
Một câu nói khiến Đồng Tiểu Điệp đỏ bừng mặt, vội vàng chạy về phòng thu dọn hành lý.
Hôm Đồng Tiểu Điệp trở về, Tông Chính vui sướng cả ngày. aNH tan làm đúng giờ, vừa bước vào nhà, cô nhóc nhà ANH đã lao từ ghế sô pha vào lòng ANH, vui vẻ reo lên: “Chồng ơi chồng ơi, em về rồi đây!”
Tông Chính ôm cô xoay hai vòng rồi thả xuống, cố ý làm ra vẻ mệt mỏi: “Em lại tăng cân rồi sao? Sao hôm nay ôm nặng vậy?”
Đồng Tiểu Điệp bĩu môi: “Đúng rồi đó! Em lúc nào cũng ăn uống đầy đủ mà! Chồng em bảo thích em mũm mĩm dễ thương, vậy tiên sinh này, anh có ý kiến gì à?”
Tông Chính cười rạng rỡ: “Không hề, hoàn toàn không có ý kiến.”
Đồng Tiểu Điệp cúi xuống nhìn mình: “Nhưng em thấy mình đâu có béo lắm đâu nhỉ? Chẳng lẽ em thật sự béo rồi? Thế thì tối nay em không ăn cơm nữa đâu! Anh tự đi ăn đi, em phải giảm cân!”
Nghe vậy, Tông Chính hoảng hốt: “Giảm cân cái gì mà giảm? Em gầy đến mức gió thổi một cái là bay luôn rồi, còn giảm cân nữa hả?”
“Chồng ơi ~” Đồng Tiểu Điệp lập tức nũng nịu bám lấy hắn, mặt nhỏ đáng thương: “Vừa nãy có một ông chú kỳ lạ nói em mập lên, em buồn lắm đó!”
Tông Chính bỗng thấy cuộc sống này mà không có cô nhóc này, chắc hắn chán đến chết mất!
Sau đó, Đồng Tiểu Điệp nghiêm túc nói: “Chồng ơi, em muốn mua một cái cân điện tử, để ngày nào cũng cân!”
Đồng Tiểu Điệp đã rút ra kinh nghiệm, muốn xin gì thì cứ thêm hai chữ chồng ơi vào đầu câu, thế nào cũng thành công!
Tông Chính nhìn cô, hôm nay cô mặc chiếc váy mà mẹ mua cho, trên tai còn đeo đôi khuyên ngọc trai anh đã tặng từ nhiều năm trước, lại còn trang điểm kỹ lưỡng một chút.
“Hôm nay em xinh quá, bà xã của anh!” Tông Chính khen ngợi.
Đồng Tiểu Điệp khẽ vuốt phẳng tà váy, cười tít mắt: “Vì hôm nay em về nhà mà! Phải ăn diện một chút, để ông xã em vui chứ!”
Tông Chính ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
Đồng Tiểu Điệp níu tay anh, hớn hở nói: “Ông xã, tối nay ăn xong mình đi dạo nhé!”
Tông Chính cười gật đầu đồng ý.
Bữa tối nay, Đồng Tiểu Điệp chuẩn bị ba món mặn, một món canh. Trước khi về, cô còn đặc biệt gói cho ba chồng một khay bánh bao, đủ để ông ăn trong vài ngày. Mẹ chồng cô cũng chu đáo nhét thêm ít đồ vào túi xách của con dâu:
“Tối nay khỏi nấu cơm, đi máy bay về cũng mệt rồi, chờ Hạo Tử tan làm về hâm nóng lại ăn là được.”
Đồng Tiểu Điệp ôm mẹ, ngọt ngào hỏi: “Mẹ ơi, con gọi điện cho mẹ thường xuyên được không?”
Lý Uyển Thanh bật cười: “Dĩ nhiên rồi! Mẹ còn chuẩn bị cho con ít tổ yến, con thích thì cứ hầm ăn nhé!”
“Vâng! Hạo Thần cũng thích lắm ạ!”
“Đừng có cho nó ăn! Đàn ông ăn tổ yến làm gì? Cái này là để phụ nữ bồi bổ!”
Đồng Tiểu Điệp cười khanh khách, vâng dạ, nhưng trong lòng thầm nghĩ cứ để đó rồi tính sau.
Tông Chính vừa thấy trên bàn có bánh bao, cháo loãng và mấy món ăn nhỏ liền thoải mái cởi áo khoác, rửa tay rồi ngồi vào bàn ngay.
Nhiều ngày như vậy rồi, cuối cùng cũng được ăn cơm vợ nấu!
Ba bát cháo loãng cùng với mấy cái bánh bao làm anh ăn đến no căng. Nhìn vợ cười tít mắt, anh càng cảm thấy chẳng có gì hạnh phúc bằng việc được ăn cơm do người mình yêu thương nấu.
Sau bữa tối, Đồng Tiểu Điệp vui vẻ kéo tay Tông Chính: “Ông xã, mình đi siêu thị đi!”
Tông Chính cũng phấn khởi không kém: “Bà xã, mình mua chút đồ ăn vặt nhé!”
Đồng Tiểu Điệp chần chừ: “Nhưng mà ông xã à, đồ ngọt không tốt cho sức khỏe đâu…”
Tông Chính không nghe, đẩy xe vào khu đồ ăn vặt, vỗ nhẹ vào giỏ hàng: “Bà xã, lên đây ngồi đi!”
Đồng Tiểu Điệp nhìn quanh quất: “Không hay đâu…”
“Không sao mà! Lần trước anh đẩy em, em cười tít mắt còn gì!”
“Người ta có đâu!” Đồng Tiểu Điệp đỏ mặt phản bác.
“Không có á?” Tông Chính nhướng mày, trêu chọc: “Lần đó em cười đến mức miệng không khép lại được, anh còn không biết sao?”
Đồng Tiểu Điệp vừa xấu hổ vừa giận, đánh anh một cái, nhưng rồi lại nhanh chóng nhào vào lòng anh ôm lấy.
Tông Chính bật cười, bế bổng cô đặt vào xe đẩy, sau đó thoải mái đẩy đi khắp siêu thị.
Hôm nay anh ăn mặc khá giản dị, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai che hơn nửa khuôn mặt. Đồng Tiểu Điệp cũng cố tình đội một chiếc mũ giống anh, mặc áo thun và quần jeans, nhìn rất trẻ trung và đáng yêu.
Vào khu đồ ăn vặt, Tông Chính vui vẻ quét hết bánh kẹo, khoai lát, khô bò vào giỏ. Đồng Tiểu Điệp nhìn chồng mê đồ ngọt mà bất lực thở dài.
“Thôi được rồi, lần này mua nốt, lần sau em sẽ nói chuyện với anh sau!”
Thực ra, cô chỉ là xót chồng, thấy anh làm việc vất vả nên cũng không nỡ cấm đoán quá nhiều.
Tông Chính thấy siêu thị có hàng mới liền vui vẻ gom hết các vị vào. Trong khi đó, Đồng Tiểu Điệp loanh quanh một hồi, cuối cùng ôm một cái cân về nhà.
Chiếc cân màu hồng phấn, trên mặt còn in hình một chú thỏ đáng yêu. Đồng Tiểu Điệp vui vẻ đặt nó cạnh giường ngủ, quyết tâm mỗi sáng thức dậy đều phải cân một lần.
Tông Chính nhìn cô, chỉ biết bật cười lắc đầu. Hết cách rồi, ai bảo anh yêu cô chứ?
Để đón Đồng Tiểu Điệp trở về, hôm nay Liên Dịch tan làm rất sớm. Cô vô cùng đắc ý khi bước qua một loạt những cô gái mặc váy, bởi vì cô không mặc váy.
Vừa vào Nhân Lương, Liên Dịch đã thấy một người “bất nam bất nữ” cũng có mặt ở đây. Cô liền hỏi:
“Hôm nay sao không đi xem mắt?”
Chỉ một câu này thôi, mấy cô gái trong Nhân Lương đã đồng loạt nhìn sang:
“Quản Tử ca ca, anh đi xem mắt à?”
Quản Tử lập tức nổi nóng, chẳng buồn đáp lời, chỉ xách mông ra ngoài mua một que kem để giải nhiệt.
Lúc này, Đồng Tiểu Điệp vừa xoa tay bước ra từ phòng bếp, vui vẻ gọi:
“Tiểu Dịch, cậu đến rồi!”
Liên Dịch tâm trạng hôm nay rất tốt vì không phải mặc váy, liền hỏi:
“Chuyện cậu nhờ tớ nghĩ xong chưa?”
Đồng Tiểu Điệp lập tức ngọt ngào gật đầu:
“Rồi!”
Và ngay khoảnh khắc ấy, Liên Dịch tự hỏi tại sao mình lại đi hỏi một câu ngu ngốc như thế?
Bởi vì ngay sau đó, Đồng Tiểu Điệp vui vẻ thông báo:
“Buổi tối tớ giới thiệu cho cậu một người nhé! Cậu xem thử có được không?”
Khoan đã… Đây chẳng phải là một kiểu xem mắt trá hình sao?
Chưa kịp phản ứng, Liên Dịch đã lập tức nắm chìa khóa xe, xách túi chuẩn bị chuồn.
“Tiểu Dịch!” Đồng Tiểu Điệp kéo tay cô lại, “Không được đi!”
Lúc này, dù có nói gì, Liên Dịch cũng quyết tâm bỏ chạy. Cô vung tay dõng dạc:
“Cậu lớn gan quá nhỉ! Người cậu để dành thì tự giữ mà dùng đi! Tớ không có thời gian chơi trò này với cậu!”
Nhưng khi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ai oán của Đồng Tiểu Điệp, cô đành chột dạ nói thêm:
“A… cái đó… Văn phòng tớ còn có việc. Tên chủ nhiệm bi3n thái kia vừa gọi điện giục suốt… Tớ phải về đây!”
Đúng lúc này, Quản Tử xách que kem về, chứng kiến toàn bộ sự việc. Anh ta ngồi xổm ven đường, nhâm nhi que kem mà nhìn với vẻ thích thú, như thể đang xem một bộ phim miễn phí.
Liên Dịch liếc mắt một cái đầy sát khí.
Quản Tử lập tức giơ hai tay đầu hàng:
“Sao lại không chừa chút thể diện vậy chứ!”
Nhưng nói xong, anh ta lại ăn trọn một hơi khói từ ống xả xe.
Sau đó, Đồng Tiểu Điệp bấm số gọi cho Tông Chính.
“Hạo Thần, Hạo Thần! Tiểu Dịch trốn rồi!”
Tông Chính bật cười:
“Anh biết ngay mà.”
“Giờ làm sao đây?”
“Thôi bỏ đi, đừng ép cô ấy.”
Vậy là chuyện xem mắt của Liên Dịch bị Đồng Tiểu Điệp chặn đứng từ đây, nhưng về sau, hành trình “dắt mối” này vẫn chưa kết thúc…
Buổi tối, Tông Chính nhận được cuộc gọi từ Tông Chính Quốc Hiên.
“Này, không có vấn đề gì chứ?”
Giọng điệu đầy bí ẩn, Tông Chính lập tức hiểu ra, gật đầu:
“Bác sĩ bảo chắc là được, chỉ có điều…”
“Điều gì?”
“Tốt nhất là sinh con trai, vì tỷ lệ di truyền sẽ thấp hơn.”
“Xời! Cứ tưởng chuyện gì lớn! Nhà ta xưa nay toàn sinh con trai!”
Gác máy xong, tâm trạng vô cùng hứng khởi, Tông Chính Quốc Hiên ôm bụng no căng, ngân nga vài câu hát đầy vui vẻ.
Lúc này, Đồng Tiểu Điệp hoàn toàn không hay biết rằng, từ nay về sau, mỗi đêm, Tông Chính sẽ hóa thành một con sói săn mồi, còn cô thì chỉ có thể phó mặc cho anh giày vò.
“Vợ yêu, chúng ta c ởi đồ ngủ đi!”
“Ngủ thì mắc gì phải c ởi đồ?”
“Vì nếu không cởi, thì sao người một nhà có thể nhìn thấy nhau chứ?”
“Thi thoảng nhìn một lần là được rồi!”
“Thi thoảng nhìn một lần, anh sẽ nhớ em không chịu nổi!”
“Em vẫn ở ngay cạnh anh đây mà!”
Được rồi… Chơi trò đùa giỡn chưa bao lâu, Tông Chính đã không nhịn được nữa. Trong lòng anh trỗi dậy một cảm giác mãnh liệt muốn lột s@ch quần áo của cô gái nhỏ này. Thế là anh lập tức ra tay.
Đồng Tiểu Điệp bị cù đến bật cười khanh khách, vặn vẹo né tránh.
“Em ngoan đi nào, ngoan thì chồng thương.” Tông Chính trầm giọng dỗ dành.
Nhưng Đồng Tiểu Điệp vẫn không chịu, cô chợt nhớ ra điều gì đó:
“Chồng ơi, em quên chưa nói với anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Tông Chính vừa li3m nhẹ lên chiếc cổ trắng nõn của cô, vừa cố gắng kiềm chế cảm giác muốn nuốt cô vào bụng.
“Ưm…”
“Nếu không nói thì chúng ta bắt đầu luôn nhé?”
Vừa dứt lời, Tông Chính đã nhanh chóng cởi áo, sau đó là quần, rồi đến cả đồ lót.
Tốc độ quá nhanh, đến mức Đồng Tiểu Điệp còn chưa kịp mở miệng.
Những nụ hôn của anh vừa nóng bỏng vừa dồn dập, khiến cô dần chìm đắm. Cho đến khi bàn tay của Tông Chính lần xuống…
Anh kéo quần cô xuống, nhưng ngay sau đó, ánh mắt liền sững lại…
Trên chiếc quần nhỏ của cô có dán hai miếng cánh xinh xinh…
“Cái gì đây?”
“Ưm… Em vừa định nói với anh là…”
Tông Chính nhìn cô với ánh mắt đầy bất lực.
Đồng Tiểu Điệp ngượng ngùng nắm chặt tay nhỏ, gật đầu.
… Không gian chìm vào im lặng. Sau đó, Tông Chính cứ thế tr@n trụi mông mà đi thẳng vào phòng tắm.
Đồng Tiểu Điệp ôm bụng cười lăn lộn trên giường, lăn hai vòng xong thì lập tức ngồi dậy ngay ngắn.
Nhưng đã lâu mà Tông Chính vẫn chưa ra. Cô bám vào cửa phòng tắm, gõ nhẹ rồi hỏi:
“Hạo Thần, anh sao rồi?”
Bên trong vẫn im lặng.
“Hạo Thần, em muốn đi vệ sinh!”
Ngay lập tức, cánh cửa phòng tắm bị kéo mạnh ra, Tông Chính túm lấy cô, hôn một cái thật mạnh:
“Nhóc con đáng ghét!”
Đồng Tiểu Điệp cười khanh khách: “Em đâu có cố ý đâu mà~”
Tông Chính ngước lên nhìn trời. Ba à, cách mạng của con chưa thành công, nhưng con nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!
Lúc này, điện thoại vang lên. Là Quản Tử gọi tới.
“Hạo Tử, lại đây chơi đi!”
Tông Chính nhìn cô gái nhỏ đang treo trên người mình, đắn đo một chút rồi đáp: “Thôi, chắc không đi.”
“Ai dà, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, qua chơi đi! Nhậu nhẹt một chút thôi mà! Không phải cậu từng nói tiểu Hồ Điệp nhà cậu không ngăn cản cậu đi chơi sao? Lâu rồi anh em mình chưa tâm sự đàng hoàng đó!”
Tông Chính nhíu mày: “Ai mà muốn tâm sự với cậu chứ?”
“Nói vậy thôi, nhưng tôi làm ‘chị tri kỷ’ của anh em cũng ba năm rồi đó nha!”
Đồng Tiểu Điệp đứng bên cạnh nghe lén, phì cười. Quả nhiên, Quản Tử vẫn là “Quản Tử tỷ tỷ”!
Tông Chính cảm giác có một con mèo nhỏ đang cào anh. Anh phất tay ra hiệu đừng quậy, nhưng con mèo nhỏ này vẫn tiếp tục quậy.
“Hạo Thần, anh đi đi mà!”
Tông Chính cúi đầu nhìn cô nhóc đang bám riết lấy mình.
Đồng Tiểu Điệp cười tít mắt: “Hehe, em cũng muốn đi chơi!”
Tông Chính im lặng lắc đầu.
Đồng Tiểu Điệp chu môi, ngẩng đầu lên đầy mong chờ.
Tông Chính giơ một ngón tay, đặt dưới cằm cô.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngẩng cằm lên, cố tình làm nũng để được theo anh đến hộp đêm.
“Ở đó toàn người uống rượu thôi.”
“Em có thể uống sữa bò mà! Hạo Thần, mình đi nha! Em hứa sẽ ngoan!”
Tông Chính còn biết nói gì đây? Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, ngoan ngoãn như một bé mèo, chiếc đuôi nhỏ như đang vẫy vẫy, anh thực sự chẳng thể từ chối.
Quản Tử bên kia vẫn đang chờ. Cuối cùng, Tông Chính thở dài:
“Được rồi, giờ đi luôn.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.