Editor: Thơ Thơ
Nghe vậy, ở bên trong lòng của Đổng Khanh nhanh chóng thoáng qua vẻ kinh hãi, cơ hồ là la thất thanh: "Hắn nhìn không thấy sao? Ngươi nói bậy, điều này sao có thể?"
Cố Tử Khâm trầm giọng nói: "Ta hiểu rõ ngươi không thể tin......."
Đổng Khanh nói: "Đại phu tới bắt mạch qua cho hoàng thượng, nói rõ là tích tụ trong lòng, sao mù được?"
"Cố Gia tinh thông nghiên cứu y học, truyền thừa trăm năm, phương thức bắt mạch, không giống với đại phu bình thường, trong cơ thể hoàng thượng quả thật có một cái mạch tắc nghẽn không thông, trừ phi chính hắn nói ra, thị lực hai mắt hắn bị tắc nghẽn, nếu không phải là đại phu tới bắt mạch, rất dễ dàng ngộ phán." Cố Tử Khâm liếc nàng một cái, tiếp tục nói: "Ta từng xem qua một đoạn ghi chép trong nhật ký của tổ tiên, đã từng có một người, bị Tảng đá trên núi rớt xuống đập cho bị thương, từ đó cặp mắt bị mù rồi, mạch tượng người kia cùng tình trạng, tổ tiên ghi cặn kẽ xuống. Ta cẩn thận chẩn mạch cho hoàng thượng, hợp với gân mạch đầu hắn, hơi thở tắc nghẽn, hai mắt của hắn sẽ phải chịu ảnh hưởng. Ta cảm thấy được là hoàng thượng lo lắng ngươi sẽ đau lòng khổ sở, vì thế đơn giản coi như mình bị điên rồi."
"Ngươi nói có thật không?" tuy nói như vậy, trong lòng của nàng lại cảm thấy khó chịu, nước mắt lã chã rơi xuống. "Điều này sao có thể, nếu hắn mù thật rồi, làm sao Tiểu An Tử sẽ hồn nhiên không biết? Mà ta cũng không có phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buong-gian-than-cua-tram-ra/648729/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.