Editor: Thơ Thơ
Ngay vào lúc này, một đôi tay tinh tế, đột nhiên ôm chặt lấy hắn từ phía sau, khoảnh khắc, thân thể đối phương đã dán sát vào phía sau lưng của hắn.
"Tiểu An Tử? Ngươi ở đây làm gì? Ngươi ôm lấy ta làm gì? Còn không mau buông tay?" Hắn lớn tiếng trách mắng.
Phía sau lại chậm chạp không có hưởng ứng, cũng không buông tay, ngược lại ôm càng thêm chặt rồi.
"Tiểu An Tử!" Lưu Lăng cả giận nói.
"Hoàng thượng......."
Nghe tiếng của Đổng Khanh, thân thể hắn đột nhiên cương cứng một chút.
"Ngươi tới làm gì? Vẫn không rõ hiện tại người ta không muốn gặp nhất chính là ngươi sao?" Hắn khổ sở nhắm hai mắt.
"Hoàng thượng, ta lo lắng cho ngươi, ta không yên lòng........, ngươi đừng đuổi ta đi!" Đổng Khanh nức nở nói. Thotho_
Lưu Lăng trầm thấp mở miệng nói: "Ta đã không phải là hoàng thượng gì rồi, hắn nói không sai, ta chỉ là một oắt con vô dụng, ngươi đợi ở bên cạnh loại người như ta đây, chỉ biết làm liên lụy tới ngươi, ngươi vẫn nên rời khỏi nhanh lên đi!"
"Hoàng thượng, ngươi đừng nói loại lời nói này! Bây giờ dáng vẻ ngươi để cho ta thật sợ hãi......., đây không phải là ngươi......."
"Ngươi đi tới nơi này, là muốn ô nhục ta lần nữa sao? Ngươi là tới nhắc nhở ta... Lưu Lăng ta vô năng dường nào, ta không có bản lãnh, ta oắt con vô dụng, lại phải cần ngươi........" Nói đến nơi đau lòng, đột nhiên khẽ khóc.
"Không cần cảm thấy đau lòng, không cần cảm thấy khổ sở.........., ngươi đừng như vậy, trong lòng của ta rất khó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buong-gian-than-cua-tram-ra/648743/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.