Editor: Thơ Thơ
Nghĩ đến mệnh mình sắp mất ở đây, Đổng Khanh cúi đầu, nhìn Lưu Hâm hồi lâu, rốt cuộc cuối cùng phiền muộn thở dài một hơi nói: "Anh vương, mối thù truyền kiếp giữa ta và ngươi kết sâu như thế, không ngờ, ta phải cùng ngươi mất mạng cùng nhau nơi này!"
Lời nói vẫn còn chưa dứt, nàng liền buông lỏng đôi tay từ trên Tảng đá lớn ra.
Lưu Hâm thấy Đổng Khanh đột nhiên buông hai tay ra, hắn bị sợ đến sắc mặt trắng nhợt, vội vội vàng vàng la lên: "Đổng Khanh, Bổn vương tha cho ngươi không chết, ngươi mau ôm lấy Tảng đá! Ta không băm ngươi thành thịt bầm, ách, không!, mới vừa rồi là đùa giỡn, ta không có thật muốn giết ngươi, chỉ là đùa giỡn."
Lời còn chưa nói hết, thân thể của hai người đã theo dốc đứng rơi xuống, ngay sau đó ngã vào đoạn dốc núi nhỏ.........
*
Lòng Lưu Ký lo lắng an nguy của Đổng Khanh, vội vã giục ngựa, vội vội vàng vàng chạy tới đại doanh, vừa mới tiến vào trong rừng cây, liền nghe được một mùi máu tươi xông vào mũi.
Trong rừng, trên đất ngã cong vẹo mấy Tiểu Binh, máu đỏ tươi vãi đầy cỏ khô trên mặt đất, nhìn thấy mà hoảng. Thotho_
"Đổng Uyển! Đổng Uyển!"
"Đổng Uyển, ngươi ở nơi nào? Mau đáp lại một tiếng?" Không thấy bóng dáng người ấy, hắn hướng vào trong rừng liều mình gào thét, hưởng ứng hắn chỉ là một mảnh vắng lặng, gió lạnh ào ào phất qua, trong lòng của hắn chợt một mảnh lạnh cả người.
Lúc này, Thẩm Mộ Thu đã đuổi tới rồi, giục ngựa kề bên người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buong-gian-than-cua-tram-ra/648746/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.