Phủ lễ sinh.
Tại góc phía đông của tòa phủ đệ, trong một gian phòng yên tĩnh.
“Phong à, việc con sắp làm rất nguy hiểm, chỉ cần sai lầm một bước là sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Con hãy suy nghĩ kỹ lại đi, con có thể đợi đến khi đạt tới cảnh giới Ngũ Hành rồi hãy làm việc này, khi đó khả năng thành công sẽ cao hơn rất nhiều.”
Vũ Ngôn lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường, Nguyễn Phong cũng đang ngồi xếp bằng bên cạnh ông. Vẻ mặt Vũ Ngôn vẫn bình đạm, nhưng từ sâu trong đáy mắt của ông lại lộ ra một tia quan tâm lo lắng, thậm chí còn có phần sốt ruột. Trái lại, Nguyễn Phong lúc này bộ dạng lại hừng hực quyết tâm, thậm chí trong ánh mắt cũng tràn ngập một vẻ quyết không lùi bước. Mỉm cười đáp lại sự quan tâm của sư phụ, Nguyễn Phong thản nhiên nói:
“Sư phụ, con biết rắng việc sắp tới có rất nhiều nguy hiểm, con cũng biết rằng chỉ cần có thời gian thì chuyện này chắc chắn sẽ trở nên dễ dàng. Thế nhưng, trên con đường tu luyện vốn đã lắm gian nan, chỉ có dựa vào quyết tâm vững bền thì mới có thể tiến lên được. Những lời này chính là sư phụ nói với con, trong lòng con vẫn còn nhớ rõ. Huống chi, chuyện này cũng là một vướng mắc trong lòng con, nếu cứ để như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ hình thành gút mắc khó giải, sẽ làm ảnh hưởng đến tâm tu luyện của con. Mà đây vốn là điều tối kỵ đối với một thư pháp gia, chính sư phụ đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/but-ve-giang-son-muc-to-xa-tac/1716961/quyen-2-chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.