Bên trong phòng cấp cứu hầu như kín hết chỗ, lời nói của hai người bác sĩ này, khiến cho trái tim Tố Tâm như bị bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng không dám.
Đầu óc Tố Tâm đã ong ong, đã nghe không được bất kỳ âm thanh nào, tim đập kịch liệt giống như muốn va ra khỏi lồng ngực.
Lại có một người thân từ trong cửa lớn của phòng cấp cứu vọt ra, đụng phải bả vai của Tố Tâm khiến cô lui về sau hai bước, sau đó lảo đảo một cái, điện thoại di động trong tay cũng bị bắn ra ngoài...
"Xin lỗi!" Vị kia quay đầu lại nói với Tố Tâm một câu, sau đó vội vội vàng vàng đi nắm lấy cánh tay y tá hỏi dò người nhà của anh ta ở nơi nào.
Tố Tâm một bộ như vừa tình giấc chiêm bao, đúng! Hẳn là nên đi hỏi y tá!
Cái trán cùng sống lưng cô tất cả đều là mồ hôi lạnh, cô nhặt điện thoại di động lên, kéo một y tá đang bưng khay thuốc lại, dùng thứ ngôn ngữ Ả Rập sứt sẹo của mình run rẩy hỏi: "Có một bệnh nhân gọi là Phó Kiến Văn, cô biết anh ấy ở nơi nào không!"
Y tá không nhịn được gạt ngón tay lạnh lẽo của Tố Tâm ra: "Đâu đâu cũng có bệnh nhân, cô tự mình đi tìm đi!"
Tự mình tìm!
Tố Tâm phảng phất như mất đi trực giác, chỉ theo bản năng, như con ruồi không đầu xốc lên lần lượt những cái rèm để tìm kiếm Phó Kiến Văn.
Xốc một cái rèm lên, ngó vào trong thấy không phải là Phó Kiến Văn, lại xốc một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/849018/chuong-828.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.