Không hỏi nhiều, Tố Tâm đứng dậy đi về phòng ngủ: "Mình tới ngay đây! Số phòng..."
...
Tố Tâm thay đổi quần áo đi ra, Phó Kiến Văn cũng vừa vặn từ sân thượng đi vào, một tay khoá lại cửa ra vào sân thượng, nghe được tiếng cửa phòng ngủ đóng lại, quay đầu.
Tố Tâm mặc trên người bộ quần áo khi đến, trong khuỷu tay lại mang một bộ quần áo mới, Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá rời đi, tóc ngắn màu đen bên trên có một tầng mù mịt hơi nước...
Bầu trời mới vừa trong xanh, giờ đã chuyển sang mưa phùn.
Phát hiện Tố Tâm phải đi, Phó Kiến Văn đem nửa đoạn thuốc lá dập tắt ở trong cái gạt tàn bên trên bàn trà, bởi vì hút thuốc nên giọng nói thoáng khàn khàn, lộ ra khí thế trầm ổn: "Có việc phải đi sao!"
"Đúng vậy! bạn của tôi... nhờ tôi mang giúp cho cô ấy một bộ quần áo đến khách sạn, dáng người của cô ấy giống tôi, cho nên tôi lấy một bộ quần áo trong phòng quần áo."
Tố Tâm nói đơn giản, liên quan đến việc Tống Hiểu khóc cùng run rẩy, cô một chữ cũng không nhắc tới.
Phó Kiến Văn cũng không truy hỏi, anh đem điện thoại di động cùng gói thuốc lá, bật lửa đặt lên trên khay trà: "Tôi đưa em đi..."
"Không cần, anh vừa mới trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi..." Nói tới chỗ này, tai Tố Tâm bỏng lên, cô nhẫn nhịn đỏ mặt, chỉ chỉ bàn ăn, tiếp tục nói, "Cơm nước tôi đã bưng lên bàn ăn rồi, đang còn nóng, anh ăn một chút, nghỉ ngơi thật tốt, xong việc... tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/849874/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.