Liếc mắt ra ngoài cửa xe, Phó Kiến Văn phát hiện chính là nhà của mình, Phó Kiến Văn nhíu mày.
Bị Phó Kiến Văn nhìn chằm chằm, Tố Tâm có phần không dễ chịu, im lặng một lát mới mở miệng: "Anh uống rượu lái xe không an toàn, tôi đưa anh trở về sau đó gọi một cái xe đi là được rồi, Anh... nghỉ ngơi sớm một chút."
Cảm thấy Tố Tâm không còn giữ khoảng cách với mình nữa, trong lòng Phó Kiến Văn xác thực cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Tôi uống rượu lái xe an không an toàn, em quan tâm!" Phó Kiến Văn cởi đai an toàn hỏi một câu.
Tố Tâm nhìn về phía Phó Kiến Văn, phát hiện con ngươi thâm thuý của anh đang nhìn mình chăm chú, đáy mắt khiến người ta vừa khó hiểu vừa phảng phất vô hạn thâm tình ở trong đó.
Bên trong buồng xe, không gian yên tĩnh, tim Tố Tâm đập nhanh hơn.
Gương mặt đẹp như điêu khắc của Phó Kiến Văn đang tới gần cô hơn, lông mày cao thẳng, hai con mắt nhăn lại sâu thẳm, quanh thân ngoại trừ mùi rượu nhàn nhạt, còn có mùi vị mê hoặc lòng người... Bị Phó Kiến Văn nhìn lâu như vậy, Tố Tâm khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng thất thố.
Tố Tâm theo bản năng né tránh về phía sau, buông thõng con mắt không lên tiếng.
"Buổi tối tôi chưa ăn gì, theo tôi vào nấu một chút gì ăn." Phó Kiến Văn sắc mặt bình tĩnh nói xong đẩy cửa xe ra, trước tiên xuống xe, không cho Tố Tâm cơ hội cự tuyệt.
Tố Tâm tính toán thời gian, nghĩ một lúc nữa còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/849917/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.