Trong đầu hiện ra vật nam tính đồ sộ lúc ở trong phòng ngủ của Phó Kiến Văn, mặt Tố Tâm lại đỏ lên, nóng bỏng. Cảm giác xấu hổ bao phủ toàn thân.
Chẳng trách lần thứ nhất, cô bị Phó Kiến Văn ra vào cảm thấy vô cùng đau nhức.
Không hiểu sao hạ thân cô lại cảm thấy căng rát khó chịu, thập phần không thoải mái, cô hơi di chuyển thân thể điều chỉnh tư thế ngồi.
Nhận ra được Tố Tâm nôn nóng bất an chuyện mờ ám, Phó Kiến Văn hỏi: "Em còn căng thẳng cái gì!"
Tố Tâm chột dạ sững sờ thân thể, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa xe, phủ nhận: "Tôi không có!"
Ngoài miệng phủ nhận kiên quyết, nhưng trong đầu cô, hình ảnh kia chính là đuổi đi không được, trên mặt nhiệt độ càng ngày càng cao...
Phó Kiến Văn không mở cửa sổ, Tố Tâm cảm thấy không khí bên trong xe bị đè nén, không nhịn được phát giận: "Mở cửa, tôi muốn xuống xe!"
"Giằng co một buổi tối, em không thấy mệt sao!" Phó Kiến Văn rút ra một điếu thuốc ngậm vào khóe môi, tiện tay đem hộp thuốc lá bỏ vào đằng trước xe, đem cửa sổ xe mở ra chút.
Cửa sổ xe hạ xuống, không khí mát mẻ chui vào tim phổi Tố Tâm, nhưng cảm xúc khô nóng cũng không được hòa hoãn, âm thanh có phần cứng rắn: "Mệt mỏi, cho nên tôi muốn lên lầu nghỉ ngơi, làm phiền anh mở cửa xe!"
Phó Kiến Văn nắm chặt cái bật lửa, chậm chạp không có bật lên, liếc nhìn Tố Tâm chốc lát, đem điếu thuốc từ khóe môi dời đi, mở miệng nói: "Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-chi-yeu-em/850042/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.