"Nhưng mà, chú muốn tôi giúp chú như thế nào?" Cô không có thứ gì, cũng không có năng lực gì.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Tôi thiếu một người có thể cùng tôi kết hôn."
Nếu, anh thật muốn tìm, không phải là không tìm được.
Nhưng mà giờ phút này, trong lòng của anh đang khó chịu, không khỏi có ý đồ muốn dò xét dò xét cô.
"..." Diệp Phồn Tinh không dám tin nhìn anh, cô đang nghe nhầm có phải không?
Anh ta lại muốn lấy cô!
Mình và anh ta không quen biết, chẳng lẽ, người như anh ta lại thiếu phụ nữ sao?
Thấy Diệp Phồn Tinh ngẩn người, Phó Cảnh Ngộ không nhịn được cười một tiếng, anh liền biết sẽ như vậy.
Cuộc đời bạc bẽo, bộ dáng hiện tại của anh, có người phụ nữ nào nguyện ý lấy anh?
-
Ngoài cửa sổ trời mưa rất lớn.
Phó Cảnh Ngộ âm thanh trở nên lạnh lùng, "cô đi đi, ngày mai không cần trở lại."
"Chỉ cần lấy chú, là được sao? Chú sẽ để cho tôi tiếp tục đi học đại học phải không?" Nếu như hôm nay cô chưa từng gặp Cố Vũ Trạch ở nhà họ Triệu, khả năng hiện tại, cô sẽ ra về mà không hỏi.
Chẳng qua là, thiện lương trong cô đã chết rồi.
Niềm hy vọng cuối cùng cũng không còn, cô có thể trông cậy vào cái gì nữa đây?
Phó Cảnh Ngộ sửng sốt một chút, không nghĩ tới, cô lại... Đáp ứng.
...
"Đây là hợp đồng hôn nhân." Tưởng Sâm đứng ở một bên, cùng Diệp Phồn Tinh giải thích: "Tôi xem qua hồ sơ cá nhân của cô, cô tháng mười tròn mười tám tuổi, đến lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2009594/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.