Một khắc kia bốn mắt nhìn nhau, cô cảm giác lòng của mình giống như bị điện dật khi đối mặt với người đàn ông này, cô chỉ hận không thể đem trái tim của mình móc ra, trao cho anh!
"Không ngủ được à?" Phó Cảnh Ngộ trầm giọng hỏi.
Diệp Phồn Tinh sợ anh nói những lời này là có thâm ý khác, sợ đến nhắm chặt mắt lại, "em lập tức ngủ ngay."
Phó Cảnh Ngộ nhìn gò má của cô, dương khóe miệng lên.
Anh đáng sợ như vậy sao?
Giơ tay lên, tắt đèn,dựa đầu lại gần, sát vào đầu của cô, nhắm hai mắt lại.
Anh cũng biết mình tối nay có chút buông thả, biết cô khẳng định mệt lả, nhưng mà coi là như thế, vẫn mong có cô ở trong ngực, để cho cô ngủ trong lòng anh.
Không biết từ lúc nào, anh hình như đã hình thành thói quen, có cô ở bên cạnh mới có thể ngủ ngon.
Buổi sáng Phó Cảnh Ngộ tỉnh dậy sớm, lúc tỉnh lại, Diệp Phồn Tinh còn đang ngủ, tay nhỏ ôm chặt hông của anh, vô cùng an tâm nằm ở trong ngực anh, hoàn toàn không có bất kì kiêng kỵ nào như tối hôm qua.
Anh nhớ tới tối hôm qua, lại cảm thấy ngọt ngào sâu thêm mấy phần.
Cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái, không đánh thức cô, tự mình thức dậy mặc quần áo.
Trước khi ra cửa,anh còn giúp cô cài lại đồng hồ báo thức, dặn dò dì Ngô đừng đi làm ồn cô.
-
Lúc Diệp Phồn Tinh thức dậy đã là hơn một giờ chiều, cảm giác toàn thân ê ẩm đau nhức. Cô tựa vào gối, nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2010150/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.