Mặc dù là đang gọi điện thoại, nhưng cảm giác thật giống như anh ở bên cạnh cô, làm cho Diệp Phồn Tinh không nhịn được nhớ tới tối hôm qua.
Cô đỏ mặt gật đầu một cái, "Ừm."
"Còn đi được không?" Phó Cảnh Ngộ giờ phút này đang ở trong phòng làm việc bên cửa sổ, nghe được âm thanh của cô, khuôn mặt tràn đầy thâm tình.
Diệp Phồn Tinh nghe anh hỏi như vậy,chỉ hận không thể chặn miệng của anh lại, "... Có..."
Phó Cảnh Ngộ nói: "Hôm nay hình như em không có tiết, có muốn tới công ty anh không, anh bảo tài xế đưa em qua đây."
"Đến công ty anh làm cái gì?"
"Nhớ em." Anh ngược lại rất thẳng thắn, không giống bình thường ngạo kiều lãnh đạm.
"Chị anh đang ở nhà mình, em muốn ở nhà với chị ấy!"
Phó Cảnh Ngộ tỏ vẻ giận dỗi nói: "Ở trong lòng em, anh với chị ấy, ai quan trọng hơn?"
"Đương nhiên là..." Chữ anh nói không ra lời, Diệp Phồn Tinh sửa lại, "Đương nhiên là chị."
"Ồ."giọng Phó Cảnh Ngộ tỏ ra thất vọng, "anh đau lòng rồi, thì ra trong mắt em, anh còn không bằng cả chị anh."
Anh bắt đầu làm nũng một cách vô cùng nghiêm túc.
Diệp Phồn Tinh không khỏi phì cười, " Em ăn cơm xong,sẽ nói với chị ấy một tiếng, liền đến công ty tìm anh, được chưa?"
"Ừm." Phó Cảnh Ngộ nói: "anh chờ em."
Anh hôm nay rất bận rộn, vốn định buổi trưa trở về xem cô một chút,nhưng lại thật sự bận đến không dứt ra nổi.
Nhưng anh lại rất muốn nhìn thấy cô!
Ngay cả lúc làm việc, trong đầu cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2010151/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.