Lúc cần nghiêm túc anh vẫn sẽ nghiêm túc.
Lúc này nói đùa nữa, liền có chút quá đáng.
Lúc Diệp Phồn Tinh mặc áo, anh còn quay lưng lại.
Nhìn thấy anh như vậy, Diệp Phồn Tinh mới mặc nốt quần ngủ vào.
"Được rồi."
Nghe cô nói, Phó Cảnh Ngộ mới quay đầu lại.
Diệp Phồn Tinh kéo chăn ra,, xoa xoa tay đau.
"Đau lắm à?" Anh nhìn cô, dịu dàng hỏi.
"Có một chút." Lúc cô ngã đã chống tay và đầu gối xuống.
Phó Cảnh Ngộ cầm tay của cô, quan sát xuống dưới đầu gối Diệp Phồn Tinh, đầu gối vào lúc này đã có vết tím xanh rồi.
Anh đau lòng nói: "em đợi anh một lát, anh đi lấy thuốc cho em."
"Ồ."
Phó Cảnh Ngộ đi ra ngoài nhanh chóng trở lại, cầm theo bình xịt giảm đau.
Diệp Phồn Tinh dựa vào gối, nhìn người đàn ông đang giúp mình xử lý vết thương, thật ra thì cũng chỉ là vết thương nhỏ, nhưng mà, nhìn thấy anh như vậy Diệp Phồn Tinh như có mặt trời nhỏ trong tìm.
"Chồng ơi." Cô nũng nịu mở miệng.
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên dịu dàng hỏi: "sao thế?"
"Anh là tốt nhất." Diệp Phồn Tinh chủ động ôm anh, tựa vào trong lòng anh.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở mép giường, đưa tay ôm lấy eo của cô, thanh âm trầm thấp mang theo mấy phần dụ hoặc: "Giúp em bôi thuốc mà đã tốt rồi hả?"
Chỉ cần anh đối tốt với cô một chút, cô đều sẽ ghi nhớ trong lòng.
Diệp Phồn Tinh có chút bá đạo nói: "Em mặc kệ, anh chính là tốt nhất."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô vợ không nói lý lẽ của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2010338/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.