Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô lòng đầy căm phẫn, nở nụ cười, "Rốt cuộc có muốn dậy không?"
Thấy hôm nay sắc mặt cô nhìn tươi tắn hơn, trong lòng của anh cũng thoải mái hơn nhiều.
Diệp Phồn Tinh nói: "Em muốn đi vệ sinh."
"Được." Anh nói xong bế cô lên, trực tiếp đi phòng vệ sinh.
Diệp Phồn Tinh không biết phải nói gì, cô chỉ nói là cô muốn đi vệ sinh chứ cô có nói là cô cần Anh bế đi đâu?
"Anh mau buông em xuống, đi ra ngoài nhanh lên."
Phó Cảnh Ngộ nói: "Chân em không đau nữa à?"
Anh biết chân cô vẫn còn đau nên mới ôm cô vào. Kết quả còn bị đuổi ra ngoài.
"Đau, nhưng vẫn có thể tự đi vệ sinh,anh cứ đứng đấy làm sao em đi được."
Phó Cảnh Ngộ cau mày, thấy cô xấu hổ như vậy, cũng không làm khó cô, chỉ là nói: "Bao giờ xong thì gọi anh."
Anh nói xong kéo cửa đóng lại, đứng ở ngoài cửa chờ cô.
Mặc dù anh không nhìn thấy, nhưng lúc đi vệ sinh vẫn phát ra âm thanh lúc này Diệp Phồn Tinh chỉ hận không thể chui đầu vào trong bồn cầu, chết đuối trong đấy cho đỡ xấu hổ!
-
Thứ hai,chân Diệp Phồn Tinh đã đỡ nhiều, cô lại đi học.
Hồ Tiểu Tri thấy cô liền tránh mặt, không dám đối mặt với cô
Diệp Phồn Tinh ngăn cô ta lại, "Lúc Trước không phải cô nói, tôi là kẻ thứ ba sao, sao bây giờ không nói chuyện?"
Hồ Tiểu Tri cứng đờ.
Bạn học chung quanh thấy cô nói vậy, cũng xúm vào chỉ trỏ nói: "Đúng vậy Hồ Tiểu Tri,lúc trước cô nói,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-doi-nay-khong-roi-xa-anh/2010422/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.