Hoắc Tĩnh Nhã chạy về phòng, rửa tay mấy bận, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Kỳ Bạch, người còn bao lâu nữa thì tới?”
“Ngày mai.”
Ngày mai, tốt lắm, vậy đêm nay nàng sẽ không ngủ!
Hoắc Tĩnh Nhã tìm ra pho tượng gỗ mà nàng nhận được vào sinh thần, trong mắt là sự hận ý tột cùng.
“Chúng đã làm bẩn ngươi rồi.”
“Ngươi là thứ cuối cùng chàng ấy để lại cho ta.”
“Ta muốn chúng, chôn cùng ngươi.”
Dứt lời, nàng rưới dầu đèn, châm lửa đốt pho tượng gỗ.
Mấy ngày sau, Hoắc Tĩnh Nhã thỉnh thoảng vào cung, thời gian còn lại đều ở bên Bùi Vô Song.
Mãi đến một ngày trước đại hôn, Bùi Vô Song mang đến một pho tượng gỗ đã được khắc xong.
“Công chúa, nghe Ngọc Hương cô nương nói, người thích khắc gỗ, ta liền học theo, khắc không được tốt cho lắm…”
Chàng ta ngượng ngùng đưa tới, ngón tay đầy những vết m.á.u do mài giũa.
Hoắc Tĩnh Nhã nhìn pho tượng gỗ thô ráp, khẽ cười một cách khó hiểu.
“Bùi Vô Song, chàng từ nhỏ đã bị nuôi dưỡng làm thế thân cho người khác, chiếc mặt nạ này, có phải đã dính chặt vào người chàng rồi không?”
“Công chúa?”
“Không diễn kịch với chàng nữa, phụ thân chàng, bây giờ đã bị bắt rồi.”
Pho tượng gỗ rơi xuống đất.
Gương mặt kia, vẫn giữ vẻ ngây thơ vạn năm không đổi.
Có thị vệ tiến lên, áp giải chàng ta đi, chàng ta chỉ nhìn Hoắc Tĩnh Nhã, ánh mắt trong trẻo thuần khiết.
Nhưng Hoắc Tĩnh Nhã biết, đó chỉ là bề ngoài.
Chàng ta có thể đội một gương mặt thuần lương như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-gia-dinh-trung-luong-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-cuu-ca-nha/2915709/chuong-458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.