Ninh Lạc có một khoảnh khắc nghĩ mình bị ảo giác, tự hỏi Lộ Đình Châu vừa rồi nói gì đó về “đường cụt” hay là về “đường rừng” hay “đường núi” gì đấy, ít ra cũng phải là “bốn ngã đường” chứ nhỉ. (1)
Cậu hơi run mở miệng, ngượng ngùng hỏi lại: “Anh Đình Châu, vừa nãy anh nói… gì thế? Gió lớn quá, hình như em nghe không rõ lắm.”
“À, không có gì đâu, chỉ là đùa thôi mà,” Lộ Đình Châu hờ hững, cứ như câu vừa rồi chẳng đáng để chú ý, “có vẻ tôi không có khiếu hài hước lắm nhỉ.”
Ninh Lạc nghĩ thầm: Anh hài hước kinh khủng ấy chứ!
Cậu cười gượng gạo, cố chiều lòng thần tượng: “Haha, phải rồi, nghĩ lại thấy buồn cười phết, ha ha ha ha ha…” Cười được vài tiếng lại thấy mình hơi quá đà, cậu giật mình quay đi.
Không may, tiếng cười của cậu vang vọng khắp thung lũng, từng tiếng một, dội qua dội lại chẳng dứt: “Ha ha ha ha ha… ha ha ha ha ha…”
Ninh Lạc xấu hổ đến mức tê dại cả da đầu, quay lưng vội bước đi, tránh không để ai nhìn thấy.
Cậu bước quá nhanh, đến khi dừng lại thì nhận ra mình đang đứng giữa cầu. Mỗi lần cử động, cây cầu lại rung lắc như một cụ bà già yếu. Ninh Lạc tiến không được, lùi chẳng xong, đành cắn răng nắm chặt dây thừng, từng bước dịch chân, miệng lẩm bẩm tự động viên.
“Cố lên Ninh Lạc, mày là đại bàng dũng mãnh, là hổ quyết chiến, là sói tinh ranh, mày đã khác xưa rồi. Mày không còn là thằng nhát gan, là con ngựa lạc bầy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-gioi-giai-tri-deu-nghe-thay-toi-phat-dien/2738975/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.