Vương Lâm và Thẩm Văn Dực: “…”
Cả hai im bặt. Vương Lâm lẳng lặng đặt miếng dưa hấu trong tay xuống.
Ánh mắt Ninh Lạc cứ bám theo miếng dưa hấu đó, không chớp mắt lấy một lần. Tôn Thiệu Nghi, dù bắp đùi đang đau nhức, lạnh lùng nhặt miếng dưa hấu to nhất lên, cắn một miếng: “Mọng nước, ngọt lịm.” “Ực.” “Đáng ghét thật, lại còn định làm tôi thèm à? Sao không cho nổ tung hết lũ đồng nghiệp đi nhỉ! Cho nổ hết! Tối nay phải thuê sát thủ để tiễn bọn họ đi cho rồi!” Thẩm Văn Dực nén cười, bắt chước Tôn Thiệu Nghi, cầm xiên ba chỉ nướng còn ươn ướt trong tay: “Nhìn miếng ba chỉ này đi, đường vân hoàn hảo, thịt nạc mỡ xen lẫn, chảy dầu óng ánh, thêm tí cay cay vừa đủ.” Ninh Lạc nghiến răng ken két. Nhịn cục tức, cậu ngồi xuống cạnh Thẩm Văn Dực, ngước mặt lên cười nịnh nọt: “Anh ơi.” Thẩm Văn Dực nghe cậu gọi thế, khoái chí muốn đùa thêm: “Cậu muốn gì?” “Em xin ăn một tí, tí thôi mà.” Ninh Lạc giơ ngón tay ra, chỉ chừng một cái móng tay tí hon, “Một chút xíu thôi mà, được không?” Cậu nhìn Thẩm Văn Dực bằng đôi mắt long lanh, chân mày cụp xuống, trông chẳng khác nào cún con vô tội. Thẩm Văn Dực thấy thế thì chột dạ, dần lung lay: “… Chỉ một tí thôi nhé?” “Một tí thôi!” Ninh Lạc gật đầu lia
“Tâm tôi có thể chết, nhưng cái miệng tôi chưa chết! Tôi muốn ăn, ăn, ăn!”
Ninh Lạc nuốt nước bọt.
Anh ta còn làm bộ lắc đầu tiếc rẻ: “Tiếc là người giảm cân không ăn được.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-gioi-giai-tri-deu-nghe-thay-toi-phat-dien/2738979/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.