🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương Lộc Dã nhìn bóng lưng hai người sóng vai rời đi, trong lòng dậy lên sóng gió:

Không phải chứ, cái tên thấp bé nhẹ cân kia rốt cuộc có gì tốt mà lại tán đổ được anh trai mình?

Không chịu nổi cảnh này, Phương Lộc Dã ba chân bốn cẳng đuổi theo, mở miệng gọi:

“Này!”

Định nói tiếp thì chợt nhớ ra mình chẳng biết tên người kia, thế là hỏi thẳng:

“Ê, đồ lùn, cậu tên gì đấy?”

Ninh Lạc ban đầu không nghĩ là đang gọi mình, cho đến khi vai bị chọc một cái.

Cậu ngẩn người, trợn tròn mắt quay phắt lại, giọng cao vút:

“Cậu gọi tôi là gì cơ?!”

Phương Lộc Dã khoác chiếc áo vest hờ hững trên vai, bộ dạng không chút lo lắng:

“Đồ lùn, thằng lùn.”

Thấy biểu cảm tức tối của cậu, hắn vui ra mặt.

Ai bảo dám gọi mình là công công xòe đuôi chứ? Hừ hừ.

Ninh Lạc giận sôi máu, ngửa đầu lườm hắn:

“Tôi không lùn! Tôi cao 1m78,45!”

Phương Lộc Dã thản nhiên đáp lại bằng một tiếng “Ồ”, sau đó bồi thêm:

“Không đến 1m8 mà cũng bày đặt thêm số lẻ.”

Ninh Lạc môi run run, chỉ còn thiếu nước hét lên:

“… Cậu mà nói nữa là tôi chửi đấy!”

“Tôi trên móc hàm, dưới móc bụng, quét chân, đá xoay vòng! Tôi múa tay hoa mỹ, lộn nhào Thomas, bay thẳng lên không trung cưỡi Thần Châu 1 lao khỏi trái đất! Tôi phá hủy trái đất! Tôi biến hết tất cả thành trùng roi, rồi thành xúc xích, rồi thành thạch ăn! Và tôi sẽ ăn sạch từng đứa như ăn thạch Hi-Chew!

Phương Lộc Dã lạnh lùng nhếch mép, quyết tâm thêm dầu vào lửa. Hắn liếc Ninh Lạc từ đầu đến chân, ánh mắt đầy vẻ khinh thường:

“Cậu nói đi, có phải là tính cả chiều cao khi mang giày đúng không? Chứ chiều cao thực tế chắc phải trừ đi 3cm nhỉ.”

Ninh Lạc đã giận đến mức não lỗi, chỉ biết lẩm bẩm những câu vô nghĩa:

“Á á á á! Cậu đừng có ép tôi vả cho một phát ngay lúc tôi vui nhất nhé! #%¥@…*&¥!!!”

Phương Lộc Dã nhìn cậu bùng nổ mà tâm trạng tự dưng tốt lên hẳn. Vừa mới nhếch mép cười đã bị Lộ Đình Châu lườm một cái:

“…”

Hắn ta lập tức điều chỉnh lại, cố gắng ép nụ cười biến mất.

Nhưng trong lòng vẫn thầm tức tối: Cái thằng lùn đáng ghét, thế mà tôi lại phải gọi cậu ta là chị dâu! Đúng là không chịu nổi!

Lộ Đình Châu bị hai người cãi nhau làm cho đau đầu, xua tay:

“Được rồi, đi vào nhanh lên.”

Ninh Lạc chẳng buồn nhìn lại, quay người bước thẳng, không chần chừ một giây.

Phương Lộc Dã lững thững chậm hơn một bước, rồi dừng bên cạnh Lộ Đình Châu.

Lộ Đình Châu nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì?”

Phương Lộc Dã chỉ tay về phía bóng lưng của Ninh Lạc:

“Cậu ta…”

“Ninh Lạc.”

“Được rồi, dù hắn tên gì cũng kệ. Nhưng tại sao hắn lại gọi anh là chồng? Anh, hai người rốt cuộc có quan hệ gì thế?”

“Không có quan hệ gì cả, cậu ta chỉ thích gọi vậy thôi.” Lộ Đình Châu nhìn gương mặt không tin nổi của em trai, bổ sung thêm: “Cũng như fan của em gọi em là con trai ấy. Em có thực sự có nhiều bố thế không?”

Phương Lộc Dã nghẹn họng, uất ức thốt lên:

“… Anh, sao mấy tháng không gặp mà anh thay đổi nhiều vậy? Trước đây anh không nói chuyện kiểu này đâu.”

“Vì vậy mới để mặc cho em không biết phải trái, hành xử chẳng ra gì.” Giọng Lộ Đình Châu lạnh nhạt. “Ngày mai, Triệu Dĩ và An Tri Hâm sẽ đến. Em cũng đi. Giải quyết xong chuyện này rồi mới vào đoàn phim.”

Phương Lộc Dã dù ương ngạnh nhưng vẫn sợ anh trai, cúi đầu nhận lệnh, trong lòng đầy bực bội khó chịu. Để tránh bị mắng thêm, cậu ta lảng sang chuyện khác:

“Anh không thấy lạ à? Đọc suy nghĩ đã đành, nhưng sao hắn còn biết trước cả tương lai… Nhưng mà, tại sao anh không cho em kể ra?”

Ánh mắt Lộ Đình Châu hướng về phòng chờ, giọng vẫn đều đều:

“Khi đồng hồ điểm 12 giờ, phép thuật của bà tiên đỡ đầu sẽ biến mất.”

“Ý anh là…”

“Đoán vậy thôi.” Anh xoay người, nói: “Vào đi, đừng để đạo diễn Tôn phải chờ.”

————-————-

Phòng chờ thử vai

Thử vai cần xếp số thứ tự, tất cả mọi người đều chờ bên trong phòng. Đây là dự án cấp S+, lại có sự tham gia của Lộ Đình Châu, nên ai nấy đều hồi hộp chuẩn bị.

Nhưng vừa thấy Phương Lộc Dã bước vào, tất cả ánh mắt đều dồn về phía cậu.

Dù không dám trực tiếp nhìn, nhưng chuyện lúc nãy ngoài hành lang đã lan khắp nơi, ai cũng tò mò muốn chết.

Phương Lộc Dã liếc mắt một cái, lạnh lùng quét qua. Mọi người lập tức cúi đầu tránh ánh nhìn.

Chỉ có Ninh Lạc không chịu thua, trừng mắt lườm lại, còn tức giận đá loạn dưới bàn để xả giận.

“Đợi đấy, ngày mai gặp Triệu Dĩ và An Tri Hâm xem cậu có cười nổi không! Nhưng tôi sẽ cười, cười lăn giường, cười rớt đầu, cười hóa thành lợn rừng rồi húc cậu đến bay luôn!”

Phương Lộc Dã nghe mà mặt cứng lại.

“Đấu nhau đúng không? Tôi chiều!”

Nội tâm của Ninh Lạc vẫn tiếp tục bật loạt tiễn “xuyên tâm” liên tục không ngừng, khiến Phương Lộc Dã chịu không nổi, bực bội trốn vào nhà vệ sinh tìm chút yên bình.

Thấy cậu ta đi khuất, Ninh Lạc mới thoải mái hơn, ngồi nhâm nhi cơn giận, vừa cắn móng tay vừa chờ đến lượt mình.

Khi vào phòng thử vai, Ninh Lạc chạm ngay ánh mắt của Lộ Đình Châu, người đang ngồi chính giữa, cầm bút xoay nhè nhẹ. Nhìn thấy cậu, anh khẽ nhếch môi cười.

“Lại cười nữa! Sao cười dịu dàng thế? Muốn quyến rũ người ta hay gì? Đẹp vừa phải thôi chứ, định làm em động lòng luôn à?”

Lộ Đình Châu nghe rõ từng chữ, nụ cười càng sâu thêm.

Nữ chính đang chống cằm ngắm trai đẹp, gương mặt bỗng đông cứng lại. “Quái gì vậy? Ai vừa lên tiếng đấy?”

“RẦM!” Một tiếng động lớn vang lên, làm cả phòng giật mình. Nữ chính quay đầu nhìn, hoá ra là biên kịch Tống Nam ngồi ở góc phòng lỡ tay làm rơi chai nước suối.

Thấy mọi người đồng loạt nhìn mình, Tống Nam xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng:

“Xin, xin lỗi, tôi không cẩn thận làm rơi.”

“Không sao, không sao.”

Đợi mọi người quay lại tập trung, Tống Nam mới thở phào. Trong lòng tự nhủ: “Chắc là do thức đêm viết kịch bản nên mệt quá sinh ảo giác rồi…”

————-————-

Đạo diễn Tôn Học Binh, so với lần gặp trước đã tròn trĩnh thêm một vòng, cười khà khà nói với Ninh Lạc đang đứng giữa phòng:

“Bắt đầu đi, chọn đoạn nào cậu muốn diễn.”

Ninh Lạc đang thử vai cho nhân vật nam phụ thứ ba – một tiểu thế tử cao quý, được cưng chiều từ nhỏ, sống trong thời kỳ vương triều sụp đổ. Dù tính cách ngây thơ, kiêu ngạo, nhưng cuối cùng vẫn chết thảm vì gia tộc bị cuốn vào vòng xoáy chính trị.

Ban đầu, đạo diễn Tôn hơi nghi ngờ lời giới thiệu của Vương Lâm. Trong mắt ông, Vương Lâm chỉ đang “tự khen gà nhà”. Tuy nhiên, phải công nhận rằng ngoại hình của Ninh Lạc rất hợp với vai thế tử này, ánh mắt mang nét trong trẻo không nhuốm bụi đời.

“Hy vọng đừng quá tệ, chứ mình cũng phải trả lời Vương Lâm, tối qua còn gọi điện tha thiết lắm.” Tôn Học Binh âm thầm nghĩ.

Ninh Lạc cúi chào, đứng yên tại chỗ, bắt đầu nhập tâm. Một lát sau, khi ngẩng đầu lên, mắt đã ửng đỏ, giọt nước mắt nhanh chóng lăn dài trên gò má, gương mặt hiện lên nét đau khổ nghẹn ngào.

Lộ Đình Châu, người từng làm việc với cậu, biết Ninh Lạc có chút tài năng, nhưng vẫn không khỏi bất ngờ, bất giác ngồi thẳng lưng.

“Rơi nước mắt trong một giây à?” Một người phía sau thì thầm cảm thán.

Ninh Lạc chọn diễn đoạn thế tử biết tin cha mẹ bị giết oan, còn phát hiện hoàng đế dù biết sự thật nhưng vì sợ hãi quyền lực của gian thần mà nhắm mắt làm ngơ, coi cả gia tộc họ như quân cờ bỏ đi.

Cậu đã hoàn hảo thể hiện sự tuyệt vọng đến tột cùng, một trạng thái vô hồn, muốn chết nhưng không được chết.

Cảm xúc bùng nổ của cậu nhanh chóng lan toả, làm mọi người trong phòng không khỏi bị cuốn theo. Đạo diễn Tôn thiếu chút nữa đã muốn chốt vai ngay lập tức.

“Khoan đã,” Lộ Đình Châu lên tiếng, ánh mắt quét qua Ninh Lạc, “Cậu đi thử hóa trang xem có hợp không đã.”

Tôn Học Binh gật đầu lia lịa: “Phải, phải, thử hóa trang đã.” Rồi ông gọi nữ chính đang ngồi: “Tiểu Tô, lát nữa cô diễn thử một đoạn với cậu ấy.”

Nam phụ thứ ba này chính là mối tình đầu đã qua đời của nữ chính.

Tiểu Tô đứng dậy, nhân vật của cô là một nữ tướng quân. Cô vừa cười vừa chắp tay:

“Xin tuân lệnh!”

Ninh Lạc bước ra sau khi thay xong trang phục, đứng cạnh Tiểu Tô.

Tôn Học Binh nhìn hai người, sờ cằm, nhíu mày:
“Cảm giác… có gì đó không đúng lắm…”

Lộ Đình Châu mở miệng:
“Không có cảm giác. Ánh mắt của Ninh Lạc quá thuần khiết, hơn nữa…” Anh ngập ngừng một lúc, cân nhắc từng từ, rồi nói, “Tiểu Tô… cao quá.”

Tiểu, Tô, cao, quá!

Ninh Lạc như thấy trước mắt tối sầm lại.

Cái này khác gì bảo mình lùn đâu trời!

“Aaaaaa, chồng ơi! Anh đang giết người bằng lời nói đấy!!!”

Nếu không phải vì đang thử vai, chắc Ninh Lạc đã tung ngay một bài quyền quân đội. Trong lòng, cậu gào thét, như muốn túm lấy vai Lộ Đình Châu mà lay:

“Chồng ơi, sao anh không nói chuyện dễ nghe một chút được à!”

Tiểu Tô đứng đó, như bị bấm nút tạm dừng.

Ở góc phòng, Tống Nam lại làm rơi chai nước.

“Đệt, quả nhiên không phải ảo giác, bọn họ đúng là đọc được suy nghĩ của người khác!”

Ngay sau đó, Tiểu Tô trợn tròn mắt:
“Hả? Chồng?? Lộ Đình Châu kết hôn bí mật sao???”

Trời đất ơi, hít drama mệt luôn! Tin tức nóng hổi!

Trong mắt cô ánh lên ngọn lửa bát quái rực rỡ, ánh nhìn lia qua lia lại giữa hai người họ nhanh đến mức như muốn bắn ra tia lửa.

Lộ Đình Châu cúi xuống xem kịch bản, tránh ánh mắt đầy u oán như thực thể của Ninh Lạc. Lật vài trang, anh thản nhiên nói:
“Thử vai nam hai đi.”

Cả phòng quay lại nhìn anh.

Tiểu Tô hiểu rõ vai nam hai vốn là của Phương Lộc Dã – mọi người gần như mặc định nhân vật này đã được định sẵn. Hơn nữa, diễn xuất của Phương Lộc Dã cũng không tệ.

“Vậy bây giờ là chung kết PK giữa chị dâu và em chồng? Xem xem ai chiếm được trái tim Lộ Đình Châu? Là tình yêu chiến thắng tình anh em, hay anh em đạp bay vợ cũ?”

“Phát sóng trực tiếp, đừng rời kênh!”

Tiểu Tô suýt lấy loa phóng thanh ra tường thuật trận đấu, chuẩn bị hít một liều “drama” căng đét.

Tống Nam lại khác, anh ôm đầu, chôn mặt xuống bàn, chân co lại như gà mắc mưa. “Trời ơi, cứu tôi! Sao mà ngượng thế này? Có ai không, cứu tôi với!”

Trong khi mọi người xem kịch vui, Ninh Lạc chỉ có một trái tim tan nát, mặt không cảm xúc đi thay trang phục mới.

“Tình yêu vừa chớm nở đã nguội lạnh. Những thứ không giết được tôi… thật ra giết luôn cũng tốt hơn.”

Tiểu Tô: “…”

“Không ngờ cậu nhóc này lại là kiểu tâm hồn nhạy cảm như thế.”

Tôn Học Binh tranh thủ Ninh Lạc đi thay đồ, thử hỏi:

“Thầy Lộ, nhưng vai này vốn đã có người hợp rồi mà.”

Lộ Đình Châu chỉ bình thản đáp: “Người giỏi thì làm thôi.”

Khi Ninh Lạc bước ra, Tôn Học Bân lập tức vỗ tay.

“Đúng là ánh mắt của thầy Lộ quá sắc sảo. Vai nam phụ này hợp thật!”

Nam hai – một chàng trai xuất thân nô lệ, vượt qua gian khổ, đạp trên núi thây sông máu để trở thành thiếu niên tướng quân khiến quân địch khiếp sợ. Nhưng trời đố kỵ anh tài, anh chết trẻ, chưa kịp đội mũ trưởng thành. Một đời rực rỡ nhưng ngắn ngủi.

Nhìn dáng người mảnh khảnh của Ninh Lạc trong bộ trang phục rộng thùng thình, khớp với hình tượng một chàng thiếu niên do suy dinh dưỡng từ nhỏ, Tôn Học Binh càng hài lòng.

Lộ Đình Châu chọn cậu thử vai này, cũng vì nhân vật này có nét tương đồng về tính cách với vai nô lệ câm mà cả hai từng hợp tác trước đây. Anh cảm thấy không để Ninh Lạc diễn vai này thì quá uổng.

Tôn Học Binh hào hứng nói:
“Vậy thử diễn đoạn chết trên cầu nhé.” (1)

————-————-

Lúc Ninh Lạc ra ngoài, Hứa Linh vội vàng tiến đến hỏi: “Thế nào rồi? Sao vào trong lâu thế?”

Ninh Lạc uống một ngụm nước để làm dịu cổ họng, vẻ mặt mệt mỏi, tay ôm lấy trái tim bị tan nát như mảnh thủy tinh, nói: ‘Chờ kết quả thôi, chắc không có vấn đề gì lớn. Tôi đi vệ sinh một lát.’

“Đừng hỏi tôi bao nhiêu tuổi, cảm xúc tôi giờ vụn vặt… Nhóc lùn… hehe, nhóc lùn… Tiễn Thu, đầu ta đau quá… Ta còn cao thêm được không…” (2)

Hứa Linh càng lo lắng hơn, nhìn theo bóng cậu đi vào nhà vệ sinh như một hồn ma.

‘… Sao vậy chứ, bị sốc gì rồi?’

Khi Ninh Lạc quay lại, hành lang yên ắng, buổi thử vai vẫn chưa kết thúc. Cậu đi vòng qua một góc, không ngờ lại gặp người mà mình không ngờ đến.

“A, anh Đình Châu, sao anh lại ở đây?”

Lộ Đình Châu đáp: “Đợi em.”

Ninh Lạc không chắc chắn hỏi lại: “Đợi… em?”

“Đúng” Lộ Đình Châu nói “Chuyện sáng nay em cũng đã thấy rồi…”

Ninh Lạc cắt ngang: “Em tuyệt đối sẽ không nói lung tung, em thề!”

“Ông xã giết người em đưa dao, ông xã đào hố em lấp đất, ông xã đi tù em mang cơm. Dù anh nói em lùn, nhưng em vẫn không để bụng mà đưa anh vượt qua khó khăn! Đây chính là tình yêu lớn lao!

“…”

Phương Lộc Dã đứng sau Lộ Đình Châu, mắt lật trắng.

Đúng là thần kinh, sao anh trai mình chịu đựng được thế nhỉ?

Ánh mắt Lộ Đình Châu dừng lại trên bốn ngón tay đang giơ lên của Ninh Lạc. Không biết có phải Ninh Lạc nhầm hay không, nhưng cậu cảm thấy giọng điệu của Lộ Đình Châu có chút bất đắc dĩ: “Anh không muốn nói về chuyện đó, mà là hỏi em tối mai có rảnh không?”

Ninh Lạc từ từ hạ tay xuống: “Rảnh thì rảnh… Là muốn em đi gặp Triệu Dĩ và An Tri Hâm phải không?”

“Xem một vở kịch mà bỏ lỡ đoạn kết, thật đáng tiếc, là diễn viên thì sẽ rất tiếc nuối nhỉ.”

Giọng Lộ Đình Châu vẫn nhẹ nhàng, bình tĩnh, nhưng Ninh Lạc lại nghe ra cảm giác như Triệu Dĩ sắp không sống được bao lâu nữa, liền tặc lưỡi cảm thán.

“Thiếu nữ tràn đầy sức sống Tạ Quang Khôn, kẻ bi.ến th.ái đội lốt nho nhã Lộ Đình Châu, hai người đều đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực của mình! Không cần nói nhiều, vở kịch này em nhất định phải tham gia, thiếu em là thiếu một phần tiếc nuối (đeo kính đen) (ngầu ngầu nhai hoa)” (3)

Phương Lộc Dã cố nín cười đến đỏ mặt, vai run lên bần bật.

Thằng nhóc này hóa ra là quay vòng phun mực, đánh trọng điểm vào tất cả mọi người, ngay cả anh trai cũng không thoát.

Lộ Đình Châu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc, liệu khi đào hố có nên chôn luôn một số tiếc nuối còn lại luôn hay không.”


Chú thích:

(1) Cầu có mái vòm che (廊桥之)

(2) Tiễn Thu (剪秋) do Dương Khải Thuần
(楊凱淳) đóng vai trong phim Chân Hoàng truyện. Tiễn Thu là Chưởng sự Cung nữ của Cảnh Nhân cung.

Thị nữ tâm phúc của Hoàng hậu, biết rất nhiều chuyện của Hoàng hậu từng làm, bao gồm hại chết Thuần Nguyên Hoàng hậu. Vì thất bại trong việc mưu hại Chân Hoàn và Hoằng Chiêm mà bị lôi đến Thận Hình ty tra khảo, tạo đà cho Chân Hoàn đưa manh mối chân tướng cái chết của Thuần Nguyên Hoàng hậu lên cho Ung Chính.

(3) Tạ Quang Khôn là nhân vật chính trong bộ phim truyền hình “Country love” (乡村爱情) do Triệu Bản Sơn (唐鉴军) thủ vai .

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.