Phương Lộc Dã nhìn bóng lưng hai người sóng vai rời đi, trong lòng dậy lên sóng gió:
Không phải chứ, cái tên thấp bé nhẹ cân kia rốt cuộc có gì tốt mà lại tán đổ được anh trai mình?
Không chịu nổi cảnh này, Phương Lộc Dã ba chân bốn cẳng đuổi theo, mở miệng gọi:
“Này!”
Định nói tiếp thì chợt nhớ ra mình chẳng biết tên người kia, thế là hỏi thẳng:
“Ê, đồ lùn, cậu tên gì đấy?”
Ninh Lạc ban đầu không nghĩ là đang gọi mình, cho đến khi vai bị chọc một cái.
Cậu ngẩn người, trợn tròn mắt quay phắt lại, giọng cao vút:
“Cậu gọi tôi là gì cơ?!”
Phương Lộc Dã khoác chiếc áo vest hờ hững trên vai, bộ dạng không chút lo lắng:
“Đồ lùn, thằng lùn.”
Thấy biểu cảm tức tối của cậu, hắn vui ra mặt.
Ai bảo dám gọi mình là công công xòe đuôi chứ? Hừ hừ.
Ninh Lạc giận sôi máu, ngửa đầu lườm hắn:
“Tôi không lùn! Tôi cao 1m78,45!”
Phương Lộc Dã thản nhiên đáp lại bằng một tiếng “Ồ”, sau đó bồi thêm:
“Không đến 1m8 mà cũng bày đặt thêm số lẻ.”
Ninh Lạc môi run run, chỉ còn thiếu nước hét lên:
“… Cậu mà nói nữa là tôi chửi đấy!”
“Tôi trên móc hàm, dưới móc bụng, quét chân, đá xoay vòng! Tôi múa tay hoa mỹ, lộn nhào Thomas, bay thẳng lên không trung cưỡi Thần Châu 1 lao khỏi trái đất! Tôi phá hủy trái đất! Tôi biến hết tất cả thành trùng roi, rồi thành xúc xích, rồi thành thạch ăn!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-gioi-giai-tri-deu-nghe-thay-toi-phat-dien/2738988/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.