🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

————-————-

Sau khi nghe xong câu đó, từ phía sau vang lên giọng nói yếu ớt:

“Ờm… cho tôi đi cùng được không?”

Hai người đồng loạt quay lại, thấy Tống Nam đang nhìn Tô Vạn Đồng, mắt lóe sáng kỳ quặc đầy mong chờ.

Nghe đồn trong giới giải trí có nhiều chuyện mê tín rùng rợn, ai dè hôm nay lại được tận mắt chứng kiến!

Tống Nam đã mở sẵn ứng dụng ghi chú, quyết tâm ghi lại toàn bộ cuộc trò chuyện làm tư liệu sáng tác.

Đúng lúc này, Phương Lộc Dã đi ngang qua, nghe rõ từ đầu đến cuối, ho khan một tiếng để gây chú ý:

“Đã đi thì tính luôn thành chuyến team-building đi, cho tôi tham gia với.”

Tô Vạn Đồng nghiến răng.

Quá đáng thật! Các người đến để xem trò vui của tôi phải không?

“Còn lâu tôi…”

“Được, được, đi hết đi!”

Ninh Lạc lập tức gật đầu đồng ý.

Không được! Trong lòng vẫn hơi rén! Lỡ thật sự có ma thì sao? Kéo theo nhiều người đi vẫn an toàn hơn!

Tô Vạn Đồng cứng họng.

Ừ thì… nghe cũng có lý.

Nhưng đến ngày cuối trước khi nghỉ, Ninh Lạc vẫn lo lắng không yên. Lộ Đình Châu thấy vậy, liền hỏi:

“Sao thế? Nhìn em như mèo mất vía vậy.”

Ninh Lạc ngập ngừng kể lại chuyện giữa Ngô Ý Hy và Tô Vạn Đồng, tỉa tót bớt phần “ma quái”, rồi nhăn nhó:

“Anh nói xem… trên đời có ma không?”

Lộ Đình Châu thản nhiên, giọng nhàn nhạt:

“Không có đâu. Mấy chuyện này chẳng qua để tự an ủi hoặc kiếm cớ, toàn chuyện bịa đặt.”

Ninh Lạc vẫn không yên tâm:

“Nhưng mà… nhỡ có thật thì sao?”

Lộ Đình Châu suy nghĩ một chút, đáp tỉnh bơ:

“Nếu thật sự có, chắc chắn chúng đã bị tận dụng làm lao động miễn phí. Không cần ăn, không cần ngủ, làm việc suốt ngày đêm, không có nhân quyền hay luật lao động bảo vệ. Dùng xong thì vứt, thay mới, còn gì tiện hơn?”

Anh nói bằng giọng trầm ấm:

“Nếu ma tồn tại thật, nó đã bị phát triển thành nguồn năng lượng rồi. Không thấy tức là không có. Vậy sợ gì?”

Ninh Lạc sững sờ, rồi cúi đầu:

“… Anh đúng là đỉnh cao tư duy tư bản.”

Trời đất ơi, gặp Bồ Tát thời nay thì nhiều, nhưng gặp Diêm Vương kiểu này thì là lần đầu!

Lộ Đình Châu khẽ cười:

“Nghĩ mà xem, không bị tận dụng thì không tồn tại. Mà không tồn tại thì có gì đáng sợ?”

Ninh Lạc im lặng hồi lâu. Đáng sợ hơn cả ma là ở đây. Nhưng kỳ lạ thay… cậu lại thấy yên tâm hơn hẳn.

Ma quỷ gì chứ! Xưa rồi Diễm!

————-————-

Buổi chiều hôm tiệc sinh nhật, Ninh Lạc cùng nhóm bốn người kéo nhau rầm rộ đến nhà Ngô Ý Hy.

Trên đường đi, họ vô tình đụng phải một cô gái đang giơ điện thoại nói chuyện. Cô trông rất dễ thương, tràn đầy năng lượng.

Thấy cô, Tô Vạn Đồng—người đã ủ ê suốt mấy ngày nay—bỗng phấn chấn hẳn, từ xa đã gọi to:

“Thiên Thiên!”

Ninh Lạc nhìn cô gái được gọi là Thiên Thiên, thấy cô có vẻ giật mình vì tiếng gọi bất ngờ, vội cất điện thoại. Khi nhận ra là Tô Vạn Đồng, cô mới cười tươi:

“Chị Tô, chị cũng đến à!”

Ninh Lạc tò mò ghé tai hỏi nhỏ:

“Họ quen nhau à?”

Phương Lộc Dã lập tức xen vào, vẻ mặt đắc ý:

“Hỏi tôi là chuẩn bài rồi đấy! Tôi biết khối chuyện trong giới luôn. Tôn Thiên Thiên, Tô Vạn Đồng và Ngô Ý Hy đều debut chung trong một nhóm nhạc tuyển chọn năm xưa. Nhưng là nhóm giới hạn hợp đồng ba năm, hết thời hạn thì giải tán.”

“Ngô Ý Hy giàu có, chơi chán rồi thì về làm tiểu thư. Tô Vạn Đồng chuyển nghề sang diễn xuất, còn Tôn Thiên Thiên thì…”

Ninh Lạc nghe đến đây, mắt sáng lên:

“Rồi sao? Tôn Thiên Thiên thế nào?”

Phương Lộc Dã hạ giọng, ra vẻ thần bí:

“Rất kỳ lạ. Trong nhóm, Tôn Thiên Thiên thân nhất với đội trưởng. Nhưng từ khi đội trưởng ngã khỏi sân khấu rồi biến mất khỏi giới giải trí, Tôn Thiên Thiên cũng không còn xuất hiện trước công chúng. Nghe nói là cô ấy tự nguyện rút lui.”

Tống Nam há hốc mồm, nhìn Phương Lộc Dã bằng ánh mắt ngưỡng mộ:

“Ông biết nhiều thật đấy!”

Ninh Lạc cũng gật đầu tán thành.

Ôi trời, công nhận! Đã mở màn là con công như Phương Lộc Dã mà bắt đầu múa quạt tám chuyện thì mấy con chim khác làm gì còn cửa!

Con công à?

Tống Nam quay sang đánh giá kỹ Phương Lộc Dã: bộ đồ lòe loẹt sặc sỡ, đôi kính râm cỡ đại chiếm nửa khuôn mặt. Sau vài giây, cậu gật đầu đầy tâm đắc.

Chuẩn không cần chỉnh, tiểu Lạc đúng là thiên tài ví von!

Phương Lộc Dã tức giận quay phắt lại định kiếm chuyện với Ninh Lạc, nhưng vì đeo kính râm không thấy rõ đường, anh ta vấp vào bậc thềm, loạng choạng vài bước. Cuối cùng, anh ta phải xoắn người theo tư thế kỳ quái, hai chân loạng choạng đan vào nhau mới giữ được thăng bằng.

Ninh Lạc lơ đễnh liếc một cái, nhẹ nhàng buông lời:

Đến khỉ trong khe đá vừa nhảy ra cũng chẳng vặn vẹo được như ông đâu. Mà nói thật, ông ra quảng trường nhảy múa, chắc chắn khiến mấy bà cô chết mê.

Phương Lộc Dã bực mình giật phăng kính râm xuống, lồng ng.ực phập phồng vì tức.

Đúng lúc đó, Tô Vạn Đồng và Tôn Thiên Thiên đi tới, liếc nhìn Phương Lộc Dã một cái rồi lạnh lùng buông lời:

“Ban ngày ban mặt, lượn lờ uốn éo cái kiểu gì thế kia.”

Phương Lộc Dã giận đến mức hét lên: “Biến đi!”

Sau màn giới thiệu ngắn gọn, cả nhóm tiến đến cửa, nơi Ngô Ý Hy đang đón khách.

Chỉ một cái liếc mắt, Ninh Lạc đã thấy đôi giày cao gót cao ngất ngưởng của Ngô Ý Hy, cậu nhẩm ước lượng chiều cao, rồi lùi ra xa.

“Giày cao thế này…”

Thanh xuân không có giá, lỡ trẹo chân phát thì bay thẳng tới Lhasa.

Phương Lộc Dã thấy cơ hội đến, vội vã trả đũa:

“Giày cao đấy, nhưng còn lâu mới bằng cái người nhét lót độn nhiều quá đến độ sợ độ cao—Ninh Lạc, 1m78,45.”

Ninh Lạc liếc sang anh ta, vẻ mặt đầy thương cảm:

“Ông yêu tôi sâu đậm vậy sao?”

Phương Lộc Dã nhíu mày: “Gì cơ? Nói linh tinh gì đấy?”

Ninh Lạc điềm nhiên: “Ngay cả chiều cao của tôi ông còn nhớ chính xác đến hai chữ số thập phân, lời nào tôi nói ông cũng khắc sâu rồi nghiền ngẫm. Ông giận dỗi, chẳng qua chỉ muốn thu hút sự chú ý của tôi thôi, đúng không?”

Phương Lộc Dã nghẹn họng: “???”

Anh ta tuôn ra một tràng chửi rủa, nhưng vì có mặt các cô gái, đành phải đổi sang phiên bản chửi rủa bị kiểm duyệt.

Ngô Ý Hy cười cứng đờ, hỏi: “Các vị là ai vậy?”

Tô Vạn Đồng giới thiệu mọi người và họ lần lượt đưa quà.

Đến lượt Ninh Lạc, Ngô Ý Hy theo thói quen mở quà xem thử rồi cứng đơ:

“Ờ… ‘Dùng Tarot giải quyết 50% vấn đề cuộc sống’?”

“Đúng vậy.” Ninh Lạc gật đầu. “Nên tôi mua tặng cậu hai cuốn.”

Tô Vạn Đồng không nhịn được, ôm Tôn Thiên Thiên cười đến run cả người.

Tôn Thiên Thiên cũng không rõ nghĩ gì, giật mình tỉnh lại, khẽ mỉm cười.

Ngô Ý Hy nụ cười càng thêm đông cứng, vội vàng đuổi khách: “Mời vào trong.”

Khi không ai để ý, Tôn Thiên Thiên lén nhìn điện thoại trong túi. Màn hình tối đen nhưng góc trái dưới vẫn có rất nhiều bình luận hiện lên, rõ ràng là một phòng phát trực tiếp.

Cô nắm chặt tay, tự nhủ: “Lần này, nhất định mình sẽ thành công…”

Ninh Lạc bước vào biệt thự, vừa bước vào đã đưa mắt nhìn lên góc khuất nhất ở tầng hai, cảm giác lạnh sống lưng.

Đồng đội chú ý! Đã thâm nhập hang ổ phù thủy Đông Á, tọa độ: góc tầng hai. Xin chi viện, xin chi viện!

Tô Vạn Đồng cũng nhìn theo ánh mắt anh, nụ cười nhạt dần. Cô không biết Ninh Lạc nói thật hay đùa, nhưng đã quen Ngô Ý Hy nhiều năm, cô vẫn muốn tin bạn mình không dính vào chuyện tà ma.

Cô ta quay đầu lại, nói với đám người hầu nhà họ Ngô: “Lúc nãy tôi lỡ chân dẫm vào vũng nước, cần lau qua giày một chút.”

Người hầu liền chỉ đường: “Mời cô Tô lên phòng nghỉ ở tầng hai.”

Tô Vạn Đồng cười nhẹ: “Được rồi, tôi tự lên là được, cô cứ lo việc của mình đi.”

“Nhưng mà…”

Thấy người hầu còn do dự, Tô Vạn Đồng giải thích: “Tôi với Hy Hy là chị em thân thiết nhiều năm rồi, cô cứ yên tâm, cô ấy sẽ không trách cô đâu. Tôi cũng biết đường mà.”

Người hầu nghe vậy liền rời đi. Thấy Tô Vạn Đồng đang định lên tầng hai, Ninh Lạc vội cản: “Chị phải nghĩ kỹ rồi hẵng lên đấy.”

Tầng hai chính là đại bản doanh của chị em cô, không biết có bày biện cái quái gì ở trên đó nữa.

Nhưng những thứ đó mới đúng là thứ Tô Vạn Đồng muốn tìm. Cô bước nhanh lên cầu thang: “Có gì mà phải nghĩ kỹ? Tôi chỉ lên lau giày thôi mà.”

Phương Lộc Dã từ lâu đã tò mò muốn xem mấy thứ đó, liền tranh thủ chạy theo: “Trùng hợp thật, cô ấy dẫm nước bắn cả lên quần áo tôi. Tôi cũng phải lên lau chút.”

Tống Nam lúng túng không nghĩ ra được lý do nào hợp lý, liền kéo Phương Lộc Dã làm bia đỡ: “Tôi giúp anh Lộc Dã lau.”

Ninh Lạc nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Ba anh em Hồ Lô cứu ông nội à? Lần lượt từng người kéo nhau đi hết thế này.

Nhưng thấy đồng đội đều đã lên hết, cậu cũng không muốn ở lại một mình, đành lẽo đẽo theo sau.

Bên dưới, Ngô Ý Hy đi một vòng quanh sảnh, đột nhiên phát hiện thiếu người, liền hỏi người hầu: “Mấy người Tô Vạn Đồng đâu rồi?”

“Cô Tô dẫn bạn bè lên tầng hai rồi.”

Ngô Ý Hy như bị nghẹn thở: “Sao cô không đi theo?”

Người hầu bối rối: “Cô Tô nói tự đi được, nên tôi xuống đây phụ việc…”

Không phải là Tô Vạn Đồng có thể tự đi, mà là cô ấy tuyệt đối không được phép đi!

Ngô Ý Hy bỗng nhớ ra hôm nay quên khóa cửa phòng chứa đồ. Nếu bị nhóm Tô Vạn Đồng phát hiện thì tiêu đời.

Nghĩ đến đây, cô cuống quýt vén váy chạy lên tầng hai, vội đến nỗi suýt ngã khỏi đôi giày cao gót mười mấy phân.

Chạy lên đến nơi, vừa quẹo qua hành lang đã thấy nhóm Tô Vạn Đồng đứng ngay trước phòng chứa đồ.

“Đến rồi đến rồi, chính là chỗ này”

Ngô Ý Hy suýt nữa thì xỉu vì máu dồn lên não, lập tức gọi to: “Tô Vạn Đồng!”

Tô Vạn Đồng quay lại, thấy Ngô Ý Hy vội vã bước tới: “Hửm? Sao cậu lại lên đây?”

Ngô Ý Hy gượng cười, khoác tay Tô Vạn Đồng để kiềm chế cô lại: “Ngoài kia lạnh quá, mình lên tìm cái khăn choàng lông.”

Tô Vạn Đồng khẽ rút tay mình ra, không chút sơ hở nói: “Mình định hỏi từ nãy rồi, cậu không phải là người giỏi chịu lạnh nhất sao? Đông về dự tiệc toàn mặc váy công chúa hở lưng, sao hôm nay lại mặc kín mít thế này?”

Ngô Ý Hy cười gượng, kéo tay áo xuống che thêm: “Tất nhiên là vì mình muốn sống khỏe mạnh hơn, mặc ít quá dễ cảm lạnh mà.”

Ninh Lạc liếc mắt khỏi cánh cửa phòng chứa đồ, làm bộ thản nhiên, tai thì hóng hội “phù thủy Đông Á” phát biểu quan điểm sống.

“Bia ướp kỷ tử, vào bar gõ mõ, chuyên gia dưỡng sinh là đây.”

Cậu lén lút nhủ thầm:

Cái gì mà đẹp bất chấp lạnh lẽo chứ? Chẳng phải vì suốt ngày rạch tay hứng máu nuôi quỷ, tay toàn sẹo ngang dọc không dám lộ ra đấy à? Ra tay với bản thân đúng là không nhẹ chút nào.

Chị gái này gan thì to nhưng sao đầu óc chẳng thông minh tí nào? Cô coi, Tô Vạn Đồng với nhóm bạn có bị gì đâu mà chính cô thì sắp thành xác khô rồi đấy.

Ngô Ý Như vội vàng nói:
“Được rồi, phòng nghỉ không phải ở đây, để mình dẫn các cậu đi.”

Vừa quay người định rời đi, cô liền bị một bàn tay giữ chặt cổ tay lại.

Tay áo bị kéo ngược lên, để lộ một hình xăm đỏ rực. Màu sắc đậm đến mức ghê rợn, như máu tươi trào ra từ những vết sẹo, chạy dọc theo cánh tay trắng muốt, cuộn quanh như dây leo hình rắn quấn chặt.

Tô Vạn Đồng cảm giác tay chân mình lạnh buốt, trong vô thức lật cổ tay Ngô Ý Hy lại.

Quả nhiên, bên dưới lớp hình xăm đó là chằng chịt những vết sẹo đan xen nhau.

Tôn Thiên Thiên kinh hãi hét lên:
“Đây là cái gì?”

Ngô Ý Như hốt hoảng nhìn quanh, may mắn là chỗ họ đứng khá khuất, không gây chú ý. Cô vội giật tay ra khỏi Tô Vạn Đồng, giọng run rẩy:
“Không “có gì, đừng hét lên!

Cô nuốt nước bọt, gương mặt tái nhợt không còn chút máu:
“Thật sự không có gì đâu, gia đình mình rất tốt với mình, vị hôn phu cũng rất yêu mình. Thật đấy, các cậu đừng nghĩ linh tinh.”

Phương Lộc Dã hừ khẽ, giọng mỉa mai:
“Chỗ này không có bạc đâu nhé.”

Tống Nam phụ họa, thì thào:
“Rõ ràng là cố tình muốn chúng ta nghi ngờ thêm.”

Tiếc rằng, không ai trong bọn họ cần phải nghi ngờ nữa.

Ninh Lạc chăm chú nhìn hình xăm, khẽ “Ồ” một tiếng.

Cái hình xăm này… hình như mình từng thấy mô tả về nó ở đâu đó… Để xem, để xem… là ở đâu nhỉ?

Hình xăm này lại còn có cả ý nghĩa sao?

Tô Vạn Đồng nhìn kỹ hơn, càng nhìn càng giống một loại phong ấn cổ xưa.

Phương Lộc Dã thì sốt ruột thay cho Ninh Lạc, muốn đấm cho anh bạn một cú để nhớ ra nhanh hơn:

Nghĩ ra đi chứ! Ăn dưa mà đang giữa chừng mất kênh, khó chịu chết đi được.

Đột nhiên, Ninh Lạc vỗ tay cái đét:
“Nhớ ra rồi!”

Cậu búng tay cái tách:
“Đây là hình xăm liên quan đến một loại tà thuật ở vùng núi cao Nam Mỹ. Người ta dùng xương đủ loại kỳ quặc làm vật dẫn để cầu xin thần linh của họ.”

Ánh mắt Ninh Lạc đầy phức tạp:

Chị gái à, tôi thật sự chịu thua cô đấy. Cái gì cũng học, đông tây kim cổ, đủ cả luôn. Thế nào? Thích xem tiểu quỷ Đông Á giao chiến với tà thần Nam Mỹ trong cái sân khấu máu me này hả?

Nỗi buồn và cú sốc trong lòng Tô Vạn Đồng bị những lời cà khịa liên hồi của Ninh Lạc quét sạch chẳng còn mống nào. Giờ đây, cô chỉ muốn biết tại sao Ngô Ý Hy lại làm những chuyện này. Cô thử dò hỏi:
“Hình xăm này, mình từng thấy khi đi du lịch nước ngoài rồi.”

Cô chăm chú nhìn vào mắt Ngô Ý Như, giọng nói sắc lạnh:
“Nghe nói hình xăm này rất tà, còn phải dùng máu để tế nữa. Ngô Ý Hy, cậu không phải đang làm mấy thứ không thể cho ai biết đấy chứ?”

Tôn Thiên Thiên há hốc mồm kinh ngạc.

Chiếc điện thoại trong túi cô ấy cũng khựng lại vài giây.

Giây tiếp theo.

【Tôi sợ quá! Ngô Ý Hy còn chơi cả mấy trò tà ma này nữa à? Kinh khủng! Đáng sợ quá!】

【Không thể nào! Hy Hy sẽ không làm mấy chuyện này! Tôn Thiên Thiên, cậu đang làm gì thế? Không biết ghi lén là phạm pháp à? Mau dừng lại ngay!】

【Dừng cái gì mà dừng, rõ ràng ở đây có drama lớn, gọi thêm bạn bè vào xem mau!】

Ngô Ý Như gần như hét lên:
“Làm gì có chuyện đó!”

Tiếng hét khiến những người hầu ở tầng hai và vài vị khách đang đi lên cũng ngoái lại nhìn. Trong ánh mắt dò xét của họ, Ngô Ý Hy cố gắng giữ vẻ bình tĩnh cuối cùng:
“Mình không biết cậu nghe những tin đồn vớ vẩn ở đâu, mình chỉ thấy hoa văn này đẹp nên mới xăm thôi.”

Cô nắm chặt tay Tô Vạn Đồng, lần này dùng sức mạnh hơn, kéo cô đi:
” Thôi nào Tiểu Tô, đừng đứng đây lãng phí thời gian nữa. Mình dẫn cậu thay đồ xong mình xuống ngay, lát nữa là đến phần cắt bánh rồi.”

Nhưng dòng bình luận vẫn không ngừng cuộn, số người trong phòng phát trực tiếp ngày càng đông.

【Đúng rồi, có thể lịch sự chút không? Đi nhanh đi!】

【Không được đi! Chỗ này chắc chắn có gì mờ ám!】

【Cái quái gì thế này? Ai giải thích đi? Sao Ninh Lạc cũng ở đó nữa?】

Tôn Thiên Thiên căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Cô bỗng có một linh cảm mãnh liệt: Trong căn phòng chứa đồ này, chắc chắn có thứ mà Ngô Ý Hy không muốn ai nhìn thấy.

Tôn Thiên Thiên lặng lẽ thò tay vào túi, khéo léo điều chỉnh góc quay của camera.

Tô Vạn Đồng đứng yên tại chỗ, mặc cho Ngô Ý Hy kéo, cô không nhúc nhích. Gỡ tay đối phương ra, lạnh lùng nói:
“Ở đâu thay đồ chẳng giống nhau. Mình thấy phòng này cũng được đấy chứ.”

Nói rồi cô đặt tay lên tay nắm cửa.

Đồng tử Ngô Ý Hy co rút dữ dội:
“Khoan đã—”

“Cạch”.

Cánh cửa mở ra.

Một con quỷ Kumanthong với đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào đám người đứng trước cửa, hình ảnh quỷ dị đến rợn người.

Ninh Lạc nuốt nước bọt, nhắm mắt lại như tìm kiếm sự bình yên:
“Tô Vạn Đồng, cảm ơn cậu… Nhưng lần sau mở cửa thì báo trước một tiếng được không?!”

Tôn Thiên Thiên run tay, điện thoại rơi tọt vào túi.

Nhưng đám người xem livestream lại thấy rõ mồn một, cả khung chat như nổ tung.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.