Bảo mẫu vừa ngất, coi như chuyện chưa rõ đầu đuôi đã được xác nhận đến chín phần mười.
Tức đến run cả môi, Tôn Sơ Lăng sấn tới, vung tay giáng cho Lam Minh Phi một cái bạt tai vang dội!
Âm thanh giòn tan khiến Ninh Lạc cảm thấy lòng sảng khoái vô cùng.
“Được lắm, cú này coi như tạm hài lòng.” “Nếu có thể mua một tặng một, tặng thêm một cái bạt tai cho bà dì này, tôi sẽ mãn nguyện triệt để.” Nghĩ vậy, ánh mắt đầy kỳ vọng của cậu liếc qua Ninh Dương, như muốn truyền đạt thông điệp: “Anh, ra tay đi!” Ninh Dương khẽ co giật khóe miệng. Anh đâu phải thần linh trong giếng ước mà muốn gì được nấy! Huống chi, Tôn Sơ Lăng trên danh nghĩa vẫn là dì hai của anh. Ninh Lạc nháy mắt đến mỏi cả mắt, nhưng thấy Ninh Dương phớt lờ, đành tiếc nuối thu lại ánh nhìn. Tôn Sơ Lăng tát xong vẫn chưa hả giận, chỉ tay vào mặt Lam Minh Phi mà chửi: “Đồ khốn nạn vô liêm sỉ! Đồ vô dụng! Mày dám léng phéng sau lưng tao? Đồ ký sinh trùng chết tiệt, mọc cánh rồi hả? Hả?” Lam Minh Phi ôm mặt không dám cãi, chỉ biết cúi đầu lắp bắp. Thấy vậy, bà lại muốn tát thêm cái nữa thì bất ngờ Tôn Mậu nhào ra, dang tay bảo vệ Lam Minh Phi: “Đừng đánh ba con!” Nếu Tôn Mậu không lên tiếng thì thôi, vừa nói một câu, Tôn Sơ Lăng liền thấy gương mặt giống bảo mẫu đến năm phần kia, tức muốn nổ tung. Bà xoay tay, tát luôn thằng bé: “Mải chửi hắn mà tao quên mất mày, đồ con hoang!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-gioi-giai-tri-deu-nghe-thay-toi-phat-dien/2739006/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.