Trời gần rạng sáng.
Cô đành rời khỏi phòng anh, trở lại phòng của mình.
Thật ra ở cùng một tầng với anh, cũng có phòng khách phòng ngủ tách riêng, cô một mình rửa mặt xong, mặc đồ ngủ chui vào chăn, cảm thấy gian phòng này cực kỳ lạnh lẽo. Cứ lăn qua lộn lại hơn ba tiếng, vẫn không ngủ được, đáng thương cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn Wechat cho anh.
Cô: meo meo.
Gun: ...
Cô: em nhớ anh lắm.
Gun: nhớ thì tới đây.
Thật sao?!
Thật tuyệt!
Cô nhảy lên khỏi giường, cầm thẻ phòng chạy ra ngoài, ngay cả điện thoại cũng không mang đi, chạy đến cửa phòng anh, phát hiện cửa chính đã mở ra, trong phòng tối đen như mực, không mở đèn. Cô hơi hồ nghi đi vào, liếc nhìn bên trong, phòng khách chỉ có ánh sáng u ám của trăng, một bóng người cao lớn đi ra, ném điện thoại lên ghế salon, nhân tiện nhìn thấy cô.
Ở trong bóng tối, anh ngoắc ngoắc tay với cô.
Cô vui vẻ chạy vào, nhìn thấy anh theo quán tính đưa hai cánh tay ra, liền hiểu ngầm trong lòng, nhảy vèo lên một cái.
Có lực cánh tay nâng cô lên.
Ban ngày ở trong đại sảnh với tư thế này, khiến người ta rất xấu hổ, nhưng vào giờ phút này, ôm như vậy... Cô ngượng ngùng ôm cổ anh, thở nhẹ ra, cảm giác vành tai đang bị cắn.
"Ngoan, em tới rồi."
Giọng anh cố ý đè thấp xuống, mịt mờ chỉ dẫn cô.
...
Cô khẽ nhắm mắt lại.
Trong tai có tiếng tim đập đến đinh tai nhức óc, từ từ tìm kiếm, lướt qua mặt anh, cằm, rồi nâng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-muc-ham-mat/265899/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.