Những ngày tháng hắn ở Đào Hoa thôn cũng là khổ, dù đã cố gắng làm việc, một ngày may lắm cũng chỉ được một bữa cơm.
Tiêu Thính Vân nhếch môi cười: "Ngươi nên biết, Thụy vương vốn cũng không có cơ hội lên ngôi."
Tam hoàng tử nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế, lại có hoàng hậu nương làm người ủng hộ. Mà hắn cũng có nghe Lương gia nói, Thụy vương vốn là không được tiên hoàng thích, tương lai nhiều nhất cũng chỉ được làm một vị vương gia nhàn tản.
Triệu Hi có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Triệu Hi gật đầu nói: "Nếu là ở thời đại hòa bình, có ai lại chịu đi làm loại sự tình nguy hiểm này?"
Nếu là ở thời bình, cả nhà bọn họ đã thành thật mà làm thôn dân giàu có của triều Thiên Khải, cần gì phải tạo phản đánh nhau khắp nơi? Tất cả đều là do dân chúng sống không nổi nữa, trong ngoài đều loạn.
Tiêu Thính Vân: "Lúc trước ta từng nghe ngươi nói, yêu nước là yêu dân trong nước, chứ không phải là yêu triều đình, sau khi suy nghĩ ta thấy rất đúng."
Triều Thiên Khải không phải là hiện đại, triều đình bóc lột dân chúng, dân chúng sao mà yêu triều đình cho được?
Dân chúng căn bản không quan tâm hoàng đế là ai, bọn họ chỉ quan tâm ai có thể cho bọn họ ăn no sống tốt!
Mà hiện tại, người mà dân chúng tin tưởng đi theo là tiên gia!
Triệu Hi đột nhiên đưa tay kéo ống tay áo hắn, có chút bất mãn nói: "Ngươi đã biết vậy, tại sao còn xin nghỉ? Từ ngày mai không cần tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-nha-mang-theo-biet-thu-cung-xuyen-khong/2719219/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.