Thẩm Bạch Chu hoảng hốt đi theo sau Tinh Nặc, liên tục nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ tròn trịa như quả cầu lông mềm của em trai.
Tinh Nặc cảm nhận được ánh mắt của anh trai, đôi mắt long lanh chớp chớp rồi đột nhiên quay mặt lại. @TửuHoa Nhìn thấy anh trai bị mình dọa đến sững sờ, Tinh Nặc vui vẻ nheo đôi mắt nhỏ, cong cong như một vầng trăng non. "Anh hai, ngốc!" Thẩm Bạch Chu thấy em trai mình thật sự không sao, lập tức thở phào nhẹ nhõm, tiến lên bẹo má bé. "Em mới ngốc!" Bé suýt chút nữa thì mất mạng có biết không! Thẩm Bạch Chu thở dài một hơi, x0a nắn khuôn mặt nhỏ mềm mại của em trai, cảm giác cực kỳ thích tay, không kìm được mà lộ ra vẻ hài lòng. "Ăn trưa đi, nhanh lên một chút." Thẩm Ôn đặt phần cơm trưa tiện đường mua về xuống, nghe vậy liếc mắt nhìn cậu, cuối cùng cũng hiểu Thẩm Bạch Chu đang do dự chuyện gì. Lần đầu tiên Thẩm Bạch Chu đến lâu đài cổ chăm sóc Tinh Nặc, Thẩm Ôn sợ cậu bỏ lỡ giờ ăn của đứa nhỏ, nên đã lừa cậu: "Phim tài liệu nói rất đúng, con người nhỏ tuổi không thể bỏ bữa, mỗi ngày phải ăn đủ ba bữa. Con phải trông chừng Tinh Nặc ăn cơm thật tốt." Thẩm Bạch Chu hiểu biết về con người không nhiều, luôn cảm thấy đây là một chủng tộc mong manh như búp bê pha lê, nên không khỏi suy nghĩ mọi thứ theo hướng nghiêm trọng hơn. Dẫn đến bây giờ, chỉ cần Tinh Nặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-nha-vai-ac-cung-chieu-toi/2768098/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.