Tinh Nặc nhíu chặt đôi mày nhỏ, lấy tay che tai rồi lùi lại hai bước.
Dù còn nhỏ tuổi, nhưng bé lại có bản năng nhận biết nguy hiểm rất nhạy bén. Trực giác mách bảo khiến bé cảm thấy bất an, đôi chân nhỏ không ngừng lùi về phía sau. @TửuHoa Mãi đến khi Tinh Nặc dựa lưng vào bức tường ở một góc phòng khách, ánh mắt bé đã rời xa thị trấn đồ chơi kia, mới chịu buông tay xuống. Khi đã đứng xa hơn, tiếng ồn ào giảm đi đáng kể, không còn chói tai như trước. Thế nhưng, thị trấn đồ chơi vẫn nằm ngay giữa phòng khách, trên bàn trà. Dù bé nhìn về hướng nào, ánh mắt cũng dễ dàng bị thu hút về phía nó. Đặc biệt là khi nhìn lâu thêm một chút, thị trấn đồ chơi dường như có sức hút kỳ lạ, giống như một loại thuốc gây nghiện khiến người ta không nỡ rời mắt. Lúc này, Tinh Nặc cũng như vậy. Dù bị âm thanh ồn ào làm đau đầu, nhưng ánh mắt vẫn không thể dời khỏi mô hình trước mặt. Dựa lưng vào tường, bé siết chặt đôi bàn tay nhỏ, thử rất lâu mới từ từ dịch chuyển ánh mắt sang hướng khác. Có lẽ vì bé đang cố gắng tránh xa thị trấn đồ chơi, ngay khoảnh khắc đó, mặt trời hoạt hình ở phía đông mô hình bỗng nhiên lặn xuống, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một vầng trăng sáng. Những gam màu rực rỡ của thị trấn lập tức mờ nhạt, thay vào đó là một lớp bóng xám nhạt bao trùm. Những nụ cười tươi tắn trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-nha-vai-ac-cung-chieu-toi/2768111/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.