Đêm xuống, đáy biển sâu lặng lẽ và yên tĩnh.
Những căn phòng thủy tinh của tộc nhân ngư tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, trở thành nguồn sáng duy nhất dưới đáy biển.
Tinh Nặc nằm co trong chiếc giường nhỏ làm từ vỏ sò, chờ đến khi nghe thấy tiếng Leah rời đi mới nhẹ nhàng mở mắt.
Bé tháo hai cọng rong biển nhỏ đang che tai xuống, rồi dùng tay khều khều bạch tuộc nhỏ đang nằm trên đầu giường để đánh thức nó.
Bạch tuộc nhỏ dường như vẫn còn buồn ngủ lắm, cả ngày chỉ biết lười biếng, nằm trên đầu Tinh Nặc chẳng buồn nhúc nhích.
Nó khẽ vung xúc tu, quấn vào mái tóc xoăn của Tinh Nặc rồi ngáp một cái: "Giờ đi luôn à?"
Tinh Nặc gật đầu, từ trên giường bò xuống, gấp gọn tấm chăn mỏng lại.
Bên cạnh đầu giường còn để một hộp nhỏ đựng đá quý lấp lánh, Tinh Nặc cũng ôm lấy, cẩn thận đặt hai viên vào đầu giường mỗi nhân ngư nhỏ một viên.
Phân phát đá quý xong, bé mới thở phào nhẹ nhõm.
"Xong rồi, đi thôi."
Bé muốn tiếp tục tiến về phía trước.
Bạch tuộc nhỏ lười biếng vẫy xúc tu, cố gắng lấy lại tinh thần, dẫn đường cho Tinh Nặc.
Ban đêm, các nhân ngư cũng cần nghỉ ngơi nên vùng biển trở nên tĩnh lặng và trống trải.
Tinh Nặc bơi một mạch đến rặng san hô, bơi xuyên qua khu vực phát sáng rực rỡ nhiều màu sắc, rồi đến vùng biển giáp ranh của tộc nhân ngư.
Bé quay đầu nhìn thoáng qua cung điện thủy tinh ở đằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-nha-vai-ac-cung-chieu-toi/2768193/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.