Ánh mắt của Tân Ngư lại một lần nữa rơi lên sân bóng. Tỉ số dần bị kéo giãn, dù sao nghiệp dư cũng chẳng thể sánh được với chuyên nghiệp.
Không nghi ngờ gì, người nổi bật nhất trên sân chính là Tần Phong Dao. Cậu ta có dáng vẻ rất ngông cuồng, đôi mắt phượng hơi xếch, trên trán buộc một dải băng đỏ, ngay cả áo đấu cũng là màu đỏ rực. Mỗi lần rê bóng, tranh bóng đều như một ngọn lửa bốc lên từng đốm lửa cháy...
Quá là hoang dại rồi.
Tân Ngư vô thức siết chặt ngón tay, mỗi lần Tần Phong Dao tiến gần đến Lục Gia Lương, cô đều căng thẳng sợ cậu ta va vào anh. Một người như ngọn lửa nóng rực, một người lại như nước mát lành. Cô chớp mắt, bất chợt nhớ đến trò chơi hồi bé từng chơi – "Người băng và người lửa trong rừng".
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng tiếc nuối. Tân Ngư kéo suy nghĩ mình về từ hai cái đầu một nóng một lạnh đó, rồi bất chợt đối diện với ánh mắt trầm lặng của Lục Gia Lương.
Tề Diệu Nhiên thở dài: "Vừa rồi Lục Gia Lương suýt chút nữa là ghi bàn rồi, không hiểu sao lại bị cắt bóng, rõ ràng là không tập trung gì cả!"
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên, ánh nhìn Lục Gia Lương dành cho cô cứ như chất chứa oán niệm vậy. Tân Ngư thấp thỏm không yên, rút que kẹo m*t trong miệng ra, vị táo ngọt ngào xen lẫn chút chua vẫn còn đọng lại trong khoang miệng, cô mơ màng đối diện với ánh nhìn của anh.
Lục Gia Lương từ xa nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-nho-minh-nguyet-man-chi/2842220/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.