Lục Gia Lương nói một trận là một trận.
"Đánh thêm trận nữa đi, còn chưa đã!"
"Giờ mới tám giờ, kết sớm vậy làm gì?"
Cao Tử Ngang liếc mắt nhìn sang Tân Ngư đang ngồi bên cạnh hút thạch, vẻ mặt thản nhiên: "Cậu thì có gì bận đâu, cả ngày ôm bóng rổ mà sống!"
"Tối nay mồm cậu bị ai chọc hả, cay vậy trời!"
Lục Gia Lương không để ý đến họ, vừa quay người định rời đi thì bị Cao Tử Ngang gọi giật lại: "Ê, đừng quên là ngày kia đi thi đấu ở nhà thi đấu đó, hẹn với tụi Nhất Trung rồi."
"Biết rồi." Anh hơi nghiêng đầu, rồi chạy nhanh về phía Tân Ngư.
Tân Ngư cả buổi tối nằm sấp đọc manga, giờ mắt hơi mỏi, ngồi trên bậc thềm để gió lùa vào mặt, thỉnh thoảng nhìn xa xa, thỉnh thoảng lại nhìn Lục Gia Lương, cảm giác dễ chịu lạ thường, thậm chí có chút hối hận vì không ra ngoài sớm hơn.
Lục Gia Lương mồ hôi nhễ nhại, sau lưng áo ướt đẫm, trán và cổ ánh lên một lớp nước lấp lánh. Anh hơi cúi đầu đứng bên cạnh cô, có mấy cô gái định tiến lại bắt chuyện với Lục Gia Lương, nhưng vừa liếc thấy chiếc balo đen của anh lại đang được một cô gái xa lạ ôm trong lòng, cô còn lục bên trong lấy ra một chai nước điện giải, đưa cho Lục Gia Lương.
Anh nhận lấy theo phản xạ, ngửa cổ tu một hơi cạn sạch. Yết hầu nhô cao trượt lên trượt xuống trên chiếc cổ ướt nước, trông vừa gợi cảm vừa nam tính đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Lục Gia Lương vo tròn chai rỗng trong tay, cách Tân Ngư chưa đến nửa gang tay, ngồi xuống bên cạnh cô. Anh luôn cảm thấy cơ thể mình sau khi vận động có mùi mồ hôi, không muốn làm Tân Ngư khó chịu, nên dù có hơi uất ức cũng tự giác ngồi tránh ra một chút.
"Thạch ngon lắm à?"
Tân Ngư giật mình hoàn hồn, thu lại ánh nhìn khỏi yết hầu của anh, khẽ ừ một tiếng.
Cô đột nhiên nhớ đến cảnh trong bộ manga đọc lúc chiều: một cô gái tóc xoăn hồng ngồi trên người nam chính, đôi mắt hiện lên hai trái tim đỏ rực, sau đó cúi đầu l**m yết hầu anh ta một cái...
Tân Ngư lập tức không dám nhìn Lục Gia Lương nữa.
Anh không hiểu cô đang sao, nghiêng đầu nói: "Tớ cũng muốn ăn thử."
Tân Ngư vội vã lục túi, lấy ra một gói thạch hút vị nho đưa cho anh, lúc bàn tay chạm nhau không tránh khỏi đụng vào. Cơ thể anh nóng hầm hập vì mới chơi bóng xong, đến cả đầu ngón tay cũng như có lửa, khiến mặt cô đỏ bừng. Cô bối rối gõ gõ vào đầu mình, cố xua mấy suy nghĩ "đồi trụy" ra ngoài.
"Cá Nhỏ, ngày kia cậu có kế hoạch gì không?"
Ngày kia là cuối tuần, Tân Ngư lắc đầu.
Lục Gia Lương tranh thủ: "Tớ hẹn thi đấu ở nhà thi đấu rồi, nếu cậu không bận thì đến xem tớ được không?"
Tân Ngư thật sự không có việc gì nên gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, mắt cô sáng lên, quay sang nhìn anh chằm chằm. Lục Gia Lương bị ánh mắt lấp lánh của cô nhìn đến phát căng, lén lút ngửi người, hình như cũng không quá khó chịu... Quyết định rồi, lần sau đi đánh bóng phải mang theo quần áo thay, trời hè nóng thế này không đổ mồ hôi mới lạ.
Anh nghĩ đông nghĩ tây, lông mi khẽ run.
Tân Ngư không biết anh đang căng thẳng gì, tại sao không dám nhìn thẳng vào mình. Cô nghiêng người lại gần, nhìn chằm chằm vào anh: "Nếu cậu đồng ý cho tớ nghỉ học nửa buổi ngày mai, tớ sẽ đến nhà thi đấu cổ vũ cậu."
"Cậu định làm gì?"
Cô chớp mắt: "Máy móc còn phải nghỉ ngơi, huống gì tớ học hành căng thẳng suốt cả tuần, chưa từng học với cường độ này bao giờ. Tớ xin nghỉ chút xíu thôi mà, thầy Lục, thầy thấy sao?"
"Là để đọc manga chứ gì?" Cô mượn hai cuốn, mấy ngày nay chỉ đọc một cuốn dày hơn, anh nhớ vẫn còn một cuốn mỏng hơn chưa đọc.
Tân Ngư không đáp, chỉ cười với anh.
Lục Gia Lương không nhịn được, giơ tay xoa đầu cô.
"Vậy thì đến nhà tớ đọc." Lòng bàn tay nóng ấm khẽ áp lên sau đầu cô: "Cậu có thể đọc trong phòng tớ, ngồi trên ghế hay nằm trên giường đều được. Trưa tớ nấu cho cậu mấy món ngon, được không?"
Tân Ngư gật đầu cái rụp.
Gần đây Tân Bằng toàn nhận việc ở thành phố Đồng, dẫu sao ông và Hàn Anh Tú cũng là vợ chồng, đôi khi trước mặt con cái vẫn sẽ có hành động thân mật, Tân Ngư thấy chỉ muốn trốn đi cho đỡ chướng mắt.
Ngày hôm sau, Tân Ngư mang balo đến nhà Lục Gia Lương.
Anh mới thay chăn ga gối nệm, mùi nước giặt thơm mát phảng phất.
Anh đưa Tân Ngư vào phòng. Phòng ngủ là không gian riêng tư của một người, nhất là đối với Lục Gia Lương, anh vốn là người trầm tính, ở Hải Thị, đến bạn thân nhất cũng không được tự tiện vào phòng. Anh lại hơi sạch sẽ, không đến mức bệnh lý nhưng đủ để khiến anh bài xích rất nhiều người, nên trong mắt người khác, hình tượng của anh mãi là một học sinh siêu giỏi nhưng lạnh lùng.
Trước đây, thậm chí người giúp việc muốn vào phòng cũng phải xin phép.
Tân Ngư ngoan ngoãn đứng sau lưng anh, thứ đầu tiên lọt vào mắt là chú thỏ bông đặt trên ga giường màu xám nhạt. Cô vô thức siết chặt quai balo, anh để thú bông trên giường là để ôm ngủ sao?
Sau khi sắp xếp chỗ cho Tân Ngư xong, Lục Gia Lương đóng cửa, rồi quay ra bàn ăn học bài như thường lệ.
Ban đầu, Tân Ngư còn ngồi rất nghiêm chỉnh bên bàn học lật truyện tranh, nhưng sau đó thực sự không chịu nổi nữa, bèn thử ngồi lên giường Lục Gia Lương. Vừa chạm lưng vào lớp đệm mềm mại, xương cốt như tan chảy, đến khi hoàn hồn lại thì đã ôm thỏ bông nằm dài trên giường, trong mũi là mùi thơm ngát của hoa dành dành.
"Cá Nhỏ..."
Lục Gia Lương đẩy cửa bước vào.
Tân Ngư nằm nghiêng ở cuối giường, vạt váy hơi cuộn lên để lộ nửa bắp đùi, trong tay vẫn ôm con thỏ bông của anh. Đôi tai dài và đôi mắt đỏ rực của chú thỏ đang áp sát vào khuôn mặt cô.
Cô ngủ rồi, ngủ trên chính chiếc giường của anh.
Tim Lục Gia Lương bỗng mềm nhũn thành nước.
Anh rón rén bước đến, chỉnh nhiệt độ máy lạnh cao hơn một chút, ánh mắt lướt qua gương mặt Cá Nhỏ.
Hàng mi dài rủ xuống, giấu đi ánh nhìn đầy dịu dàng.
Trước khi ra ngoài, anh liếc qua cuốn manga đang mở trên bàn, nam nữ chính đang hôn nhau, cảnh hôn còn được vẽ thành nhiều khung riêng, môi hồng phớt, nền đầy trái tim lấp lánh...
Lục Gia Lương khẽ dụi mũi, mặt đỏ bừng.
Đến nhà thi đấu phải bắt xe buýt trung chuyển.
Tân Ngư dậy sớm, dựa vào vai Lục Gia Lương ngủ gà ngủ gật một lúc, đến khi tới nhà thi đấu thì Lục Gia Lương xách balo, sóng vai cùng cô đi vào trong.
"Bên kia là khu đánh cầu lông, cậu có thích cầu lông không? Mình có thể đến đó chơi. Tầng trên cùng là hồ bơi, nhưng tốt nhất đừng lên, người đông lắm, nước cũng không sạch đâu. Nếu cậu thích chơi nước thì... sang năm tốt nghiệp, mình đi Hải Thị nha."
Nói xong, Lục Gia Lương chăm chú nhìn Tân Ngư. Cô gật đầu, khóe miệng anh liền cong lên thành nụ cười mềm mại như nước.
Khu sân bóng đã tụ tập không ít nam sinh, đội áo đỏ là nhóm bên đối thủ, còn đội của Lục Gia Lương mặc đồng phục xanh dương. Sau khi thay đồ xong, anh đi ra sân, ngẩng đầu nhìn lên khán đài, Tân Ngư đang giơ tay vẫy vẫy với anh. Lục Gia Lương khẽ mỉm cười.
Cao Tử Ngang khoác vai anh ngay lập tức: "Thôi được rồi, được rồi, tôi còn đứng đây đấy. Yêu đương ân ái gì cũng phải chú ý xung quanh chứ! Tôi còn độc thân nha, làm ơn thương lấy bạn cùng bàn một chút đi!"
Lục Gia Lương hất tay cậu ta ra, lạnh như thường lệ.
Anh sắp xếp cho Tân Ngư ngồi cạnh nhóm bạn của đội mình, bên cạnh cô là mấy bạn nữ có vẻ khá thân thiết, đang ríu rít tám chuyện. Tân Ngư không quen ai, ngồi một lúc cũng thấy chán, nhìn trái nhìn phải một hồi, quyết định chủ động bắt chuyện với cô gái bên cạnh: "Bạn cũng đến xem bọn họ đánh bóng à?"
Câu mở đầu đúng chuẩn kiểu xàm xí để khởi động giao tiếp.
Cô bạn kia tên là Lục Giai Giai, gật đầu xác nhận.
Tân Ngư cười tít mắt: "Đội đỏ bên kia nhìn có vẻ ghê gớm ghê, cổ động viên đông dữ luôn. Họ là đội chuyên nghiệp à? Vậy đội mình hơi lép vế ha..."
Lục Giai Giai rõ ràng là kiểu ít nói, thậm chí hơi hướng "sợ xã giao", không biết phải tiếp lời thế nào, may mà cô gái ngồi kế bên thấy vậy liền đổi chỗ, tự giới thiệu: "Mình là Tề Diệu Nhiên nha!"
Tề Diệu Nhiên nhìn rất hoạt bát, kiểu người cực kỳ giỏi xã giao: "Cậu nhìn thấy cái bạn bên đội đỏ đứng gần tường chưa? Đó là hotboy nổi tiếng nhất trường Nhất Trung đó! Vận động viên chuyên thể thao, bạn gái thay như thay áo, siêu nổi luôn! Cậu nhìn cái mặt kia xem, chẳng khác gì nhân vật 3D bước ra từ game, còn cái băng đô đỏ nữa, với đôi chân dài đẹp như người mẫu đó..."
Cô nàng nuốt nước miếng cái ực.
Tân Ngư khiếp vía nhìn cô nàng, ánh mắt đầy hoảng hốt.
Tề Diệu Nhiên bối rối che miệng cười: "Cậu là kiểu 'cơm no không hiểu bụng đói' đó, bạn trai cậu còn chẳng kém gì cậu ấy, có khi còn hơn ấy chứ! Lục Gia Lương Là hotboy của trường Thực Nghiệm, lạnh lùng điển hình luôn, mà cậu làm sao cưa đổ được vậy?"
Người này đúng chuẩn "xã giao đỉnh cao", khiến Tân Ngư tự thấy bản thân thật nhỏ bé...
Nói không có gì thì giả quá, dù sao hồi nãy cô và Lục Gia Lương cùng đi vào, cô tưởng tượng ra luôn viễn cảnh: nếu cô gật đầu thừa nhận, thì chẳng mấy chốc tin tức sẽ lan đầy cả Thực Nghiệm. Không phải cô tự tin với độ nổi của mình, mà là tin vào độ nổi của Lục Gia Lương. Cũng là... không tin vào khả năng giữ bí mật của cô gái trước mặt.
Tân Ngư ấp úng.
Cô thực sự không muốn một ngày nào đó lướt diễn đàn trường, đập vào mắt là mấy tấm ảnh và cái tên của mình cạnh tên Lục Gia Lương.
Tề Diệu Nhiên che miệng lại, cười nói: "Yên tâm đi, mình kín tiếng lắm, tuyệt đối không nói với ai đâu!"
Phải không đấy? Tân Ngư liếc cô nàng một cái đầy nghi ngờ. Loại người thề sống thề chết giữ kín bí mật... thường là leak nhanh nhất đấy.
Cô học theo kiểu thì thầm của Tề Diệu Nhiên, che miệng, rướn người tới gần, giọng nhỏ như gió thoảng, còn cố ý thêm một chút cảm xúc "phẫn uất": "Phải đó... Lục Gia Lương lạnh lùng lắm... Tớ tốn biết bao nhiêu thời gian mới thuyết phục được cậu ấy đồng ý làm bạn cơ. Tớ cũng muốn tiến thêm bước nữa chứ, nhưng tiếc là hiện tại vẫn chưa được."
Tính ra, nói vậy cũng không sai.
Dù gì thì bây giờ hai người đúng là vẫn chưa có quan hệ gì "chính thức".
Tề Diệu Nhiên ra vẻ "quả nhiên là vậy".
Hai người càng nói càng hợp, tám từ chuyện yêu đương đến sở thích cá nhân, thậm chí đào bới luôn cả bát quái học đường.
Khi trận đấu bắt đầu chính thức, Tân Ngư gác lại mạch tám chuyện, toàn tâm toàn ý theo dõi Lục Gia Lương.
Anh ở đâu cũng luôn là người nổi bật nhất, màu áo xanh rất hợp với anh, vừa trầm tĩnh vừa ổn định. Dù đối thủ là nhóm học sinh thể thao của Nhất Trung, nhìn từ thể hình đến kỹ thuật đều nhỉnh hơn, nhưng Lục Gia Lương vẫn không hề kém cạnh. Anh né người, vòng qua hàng thủ đối phương, chạy đến ngoài vạch ba điểm, mũi chân nhón lên rồi nhảy bật!
Bóng rổ vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp trên không trung.
Vào rổ!
Tiếng reo hò nổ tung cả sân.
Vừa ghi bàn xong, Lục Gia Lương đang chạy lại ngẩng đầu tìm về phía khán đài. Ánh mắt rơi đúng về phía Tân Ngư.
Cô lập tức mỉm cười với anh.
"Vừa rồi cậu ấy nhìn về phía mình đúng không? Trời ơi, đẹp trai muốn xỉu!"
"Đúng rồi đó! Một người ngầu, một người dịu dàng... trời ơi sao mà chọn!"
"Ủa sao lúc ghi bàn xong cậu ấy lại nhìn về bên này vậy? Có người yêu rồi hả? Này này, có phải đang nhìn cậu không? Tớ thấy cậu ấy hay liếc qua lắm á!"
"Không thể nào đâu? Tớ đâu có quen..."
"Thôi đi! Cậu là gái đẹp đó, biết đâu người ta vừa nhìn đã say đắm cậu rồi!"
Tân Ngư dựng hết tai lên hóng. Suy nghĩ một chút, cô lấy gương ra chỉnh lại tóc mái bị vểnh, chớp mắt với chính mình trong gương, sau đó bỏ gương vào lại trong túi chéo của Lục Gia Lương, lôi ra một cây kẹo m*t vị cola ngậm vào miệng.
Tề Diệu Nhiên liếc nhìn hàng ghế sau, ghé lại thì thầm: "Yêu trai đẹp thì phải có ý thức cảnh giác cao độ nha, hút mắt người khác dữ lắm, nghĩ thôi đã thấy đau lòng rồi."
Tân Ngư lấy thêm một cây kẹo m*t chia cho cô nàng, rồi nêu quan điểm cực tỉnh: "Gương mặt vốn là thứ không thể tự quyết được mà, với lại nếu không có ngoại hình, thì chưa chắc người ta thích ngay từ ánh nhìn đầu tiên, đúng không? Nhưng quan trọng là phải biết nhìn người. Lục Gia Lương là người rất biết giữ mình. Cậu ấy chưa từng yêu ai, lúc nào cũng nghiêm túc học hành, không phải kiểu trêu hoa ghẹo nguyệt. Có người mê vẻ ngoài thì kệ họ, đâu phải lỗi của cậu ấy."
Cô nhún vai: "Hơn nữa, nếu sau này thực sự có biến cố gì thì đành chia tay thôi, gặp rồi chia, vốn là chuyện thường ở đời mà."
Tề Diệu Nhiên gật đầu lia lịa: "Cậu tích cực ghê! Nếu là mình chắc chịu không nổi, lâu dần còn nghi ngờ đủ thứ."
Tân Ngư cười cười.
Tề Diệu Nhiên tinh mắt: "Cơ mà giọng điệu của cậu giống như đang yêu rồi ấy?"
Tân Ngư lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Thật sự chưa!" Rồi cô chớp chớp mắt bổ sung thêm: "Hiện tại vẫn là bạn bình thường."
"Vậy thì cố lên nha, chúc thành công!"
"Nhận vía của cậu luôn... hahaha."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.