Đêm đó Văn Yến vô cùng mệt mỏi, nước mắt lưng tròng, lúc ngủ thì khóc nức nở, giống như bị ức hiếp tàn nhẫn.
Nhưng trước khi ngủ, cậu vẫn nắm tay Dung Tiêu, ngoan ngoãn nép vào người Dung Tiêu.
Tay của Dung Tiêu lớn hơn tay cậu rất nhiều, nhưng cậu vẫn cố nắm chặt, ngón tay thỉnh thoảng lại chạm vào ngón áp út của Dung Tiêu.
Trên ngón áp út được buộc một sợi tơ hồng mà người khác không nhìn thấy, kết nối kiếp trước và kiếp này của họ, ngoài ra trên đó còn đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy mà ai cũng có thể nhìn thấy, trói buộc thân thể và trái tim của Dung Tiêu.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Văn Yến hoàn toàn tin chắc rằng mình đã được tha bổng, dù sao hắn cũng đã ngủ với cậu rồi, nếu lại tức giận thì có vẻ không ổn lắm.
Hơn nữa, lão yêu quái vẫn luôn rất yêu cậu, cho dù tội ác của cậu có không thể tha thứ, cũng không vội vã tính sổ làm gì, bởi vì họ còn cả một đời để dây dưa với nhau.
Nhưng điều cậu không ngờ là Dung Tiêu lại là loại ©hịch xong liền trở mặt không nhận người, đêm qua hãy còn nhiệt tình như lửa, cắn cậu đến mức cả người cậu đầy dấu răng, vừa xuống giường lại mặt lạnh như băng, giống như hai người không quen biết nhau.
Ăn sáng xong, Dung Tiêu ngồi ở phòng khách nói chuyện với Tô Mạnh và Tần Ưu, vẻ mặt vẫn bình thường, chỉ là không nhìn cậu.
Văn Yến tức giận đến mức toàn thân run lên.
Đây gọi là gì? Đây gọi là cậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-the-gioi-deu-muon-toi-ly-hon/1628818/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.