Dù sao Văn Yến còn trẻ, không chịu được k.ích th.ích, một thời gian sau liền buông vũ khí đầu hàng.
Dung Tiêu đứng dậy đi vào phòng tắm súc miệng.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh như thể vừa rồi không có chuyện gì to tát, nhưng Văn Yến nằm trên giường mà gần như sắp phát điên.
Sau khi ra, chỉ số IQ vừa biến mất của Văn Yến đã quay trở lại, ngay khi thuốc hết tác dụng, lý trí của cậu đã online.
Cậu nhớ rõ ràng mình đã quấn lấy Dung Tiêu như thế nào, còn Dung Tiêu vùi đầu như thế nào...
"Ahhhhhhhhh!"
Vừa nghĩ tới cảnh tượng này, nhóc con ngây thơ không nhịn được, ôm chăn lăn lộn khắp giường.
Yêu quái mấy người đều biết chơi vậy à?!
Có thể thuần khiết như con người chúng tôi được không?!
Văn Yến vùi mình trong chăn, mặt đỏ đến mức có thể luộc được trứng.
Mà Dung Tiêu lại như không có chuyện gì xảy ra, ngồi ở mép giường nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: “Còn khó chịu ở chỗ nào không?”
Văn Yến nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng gợi cảm của hắn, bây giờ hồn cậu như muốn bay ra ngoài, chỗ nào cũng cảm thấy thoải mái, ngoại trừ việc hưng phấn đến mức cảm thấy muốn nổ tung thì đều ổn.
Cậu cố gắng thò đầu ra khỏi chăn, hỏi Dung Tiêu bằng giọng ủ rũ: "Anh vừa... làm gì vậy? Anh không thấy nó... bẩn sao?"
Cậu thực sự xấu hổ khi hỏi chuyện này, vì vậy ấp úng che đậy nó.
Dung Tiêu bình tĩnh đáp trả: “Không phải cậu không cho ta đi à, ta muốn đi tìm bác sĩ, nhưng cậu lại giữ ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-the-gioi-deu-muon-toi-ly-hon/1629008/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.