Văn Yến hưng phấn suốt cả đêm.
Là một bệnh nhân yếu đuối, lẽ ra cậu nên yên lặng nằm trên giường để hồi phục sức khỏe, nhưng nụ hôn của Dung Tiêu đã khiến cậu tinh thần phấn chấn, đôi mắt sáng như đèn pha, lòng nhiệt tình không có chỗ nào để xả.
Ngạc nhiên hơn nữa là hôm sau Dung Tiêu còn tự tay lau người cho cậu mà không mượn tay người khác.
Trong khi Văn Yến đang tận hưởng sự phục vụ chu đáo, cậu nhớ lại những lời Du Bất Vấn từng nói, đời này Dung Tiêu chưa từng phục vụ ai, trời sinh đã có tính làm chủ, làm việc thì chẳng đâu vào đâu.
Nhưng lúc này, Dung Tiêu lại rất chuyên nghiệp lấy một chiếc khăn nóng sạch lau người cho Văn Yến, thậm chí còn lau từng kẽ hở giữa mười ngón tay, tựa như đang chăm sóc bảo vật quốc gia quý giá nào đó, rõ ràng là trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng hành động lại rất tỉ mỉ và nghiêm túc.
Văn Yến một tay che ngực, cảm thấy thật sự không nhịn nổi nữa, bọn họ còn chưa bắt đầu hẹn hò mà lão yêu quái này đã ghẹo người như vậy, nếu như kết hôn thật thì chẳng phải là cậu sẽ bị ép khô luôn sao?
Trong Liêu Trai Chí Dị đều nói yêu quái rất có hại cho con người, xem ra quả thật là như vậy, bây giờ cậu đã bị Dung Tiêu hại đến đầu óc mê muội rồi.
Đến lúc đi ngủ, cậu hoàn toàn quên mất lý do tại sao hai ngày trước mình lại chiến tranh lạnh với Dung Tiêu, cậu chui vào trong ngực Dung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-the-gioi-deu-muon-toi-ly-hon/1629010/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.