Lời hứa cổ tích dành cho cậu Văn Nhiễm ngẩn người một chút: "Cậu bao trọn hòn đảo này rồi à?" Hứa Tịch Ngôn đưa tay về phía nàng: "Sẽ không ai quấy rầy chúng ta." Động tác mời ấy mang theo cảm giác nghi lễ trang trọng, tựa như chính hòn đảo đang dang tay ôm lấy nàng, dịu dàng nói chào mừng nàng đến đây. Nàng đặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay Hứa Tịch Ngôn. Lòng bàn tay của Hứa Tịch Ngôn lúc nào cũng ấm áp mềm mại, vương mùi gió biển, ẩm mát dịu dàng. Trần Hi đi cùng họ xuống máy bay, nhưng không biết đã biến mất từ lúc nào. Khi thủy phi cơ cất cánh lần nữa, cả hòn đảo dường như chỉ còn lại hai người họ. Đây thật sự là một hòn đảo rất đẹp. Hàng dừa bao quanh, những căn nhà gỗ nguyên sơ mái nhọn tựa như bước ra từ truyện cổ tích, treo rèm voan trắng, tung bay trong gió, giống như ánh trăng phủ lên một giấc mộng đẹp tuyệt vời. Văn Nhiễm vừa trải qua mùa đông lạnh lẽo, ẩm ướt và u ám của Hải Thành, đột nhiên đặt chân đến vùng khí hậu nhiệt đới thế này, nàng cảm thấy cái lạnh suốt mùa đông dần tan ra qua từng lỗ chân lông, cả người trở nên ấm áp dễ chịu. Hứa Tịch Ngôn quen đường, dẫn nàng đi dạo một đoạn, sắp đến căn nhà gỗ có mái hở, nói với nàng: "Cởi giày đi, cát ở đây rất mịn." Đôi giày của Văn Nhiễm cũng là Hứa Tịch Ngôn chuẩn bị, da cừu non mềm mại bảo vệ các ngón chân,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-voi-va-con-mua-chua-dut/2936047/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.