"Mẹ, dậy đi!"
Người mẹ trẻ mở mắt trên giường: "Tiểu Nặc? Sao con dậy sớm thế... Mấy giờ rồi..." Vừa với tay lấy điện thoại xem: "Mới có năm giờ thôi mà! Bình thường đi học con toàn ngủ nướng còn gì?"
Cô bé tóc ngắn ngang tai đứng bên cửa, nắm chặt tay, nhảy cẫng lên: "Nhanh lên nhanh lên nhanh lên! Hôm nay phải lên đảo! Không thì muộn mất!"
"Còn sớm mà, không muộn đâu." Người mẹ vừa nói, vừa xuống giường: "Muốn ăn gì vào buổi sáng? Ăn xong mẹ đưa con ra sân bay."
"Gì cũng được!" Hiển nhiên là đầu óc cô bé đã không còn ở đây nữa
Giờ tập trung là tám giờ, có lẽ họ đến hơi sớm. Nhưng khi đến sân bay, địa điểm hẹn tập trung đã có không ít phụ huynh nắm tay con gái mình đứng chờ.
Người mẹ nhẹ nhàng đẩy vai Tiểu Nặc: "Đừng ngại ngùng, đi đi."
Rồi quay sang hỏi nhân viên phụ trách tập hợp: "Toàn là trẻ con chưa đến mười tuổi, có đảm bảo an toàn không?"
"Chị yên tâm, lúc ký hợp đồng chắc chị cũng đã đọc kỹ rồi, studio du lịch của chúng tôi trực thuộc studio của Hứa Tịch Ngôn, toàn quyền phụ trách các hoạt động tham quan trên đảo cho trẻ từ bảy đến mười hai tuổi. Không chỉ có giáo viên dày dạn kinh nghiệm dẫn đoàn, mà còn có đội ngũ y tế chuyên nghiệp túc trực, có thể ứng phó với mọi tình huống khẩn cấp."
"Nói thì là thế... giấy tờ anh trai tôi cũng xem qua rồi..." Người mẹ hơi lộ vẻ do dự nhưng vẫn cười: "Nhưng hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-voi-va-con-mua-chua-dut/2936048/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.