Phương Mặc giúp anh hạ thấp ghế xuống, nhẹ nói: “Em ngủ một chút đi. Huấn luyện lâu như vậy,” Hắn đè lên dưới mắt Hứa Diên, “nơi này đều có chút đen rồi.”
“Được.” Hứa Diên cũng không từ chối, anh không buồn ngủ, nhưng cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Phương Mặc bấm mở máy phát nhạc, bắt đầu lái xe.
Tiếng đàn tranh réo rắt mang tới một cảm xúc xưa cũ. Tiếng đàn có chút nhỏ, Hứa Diên nghe mơ mơ hồ hồ, cũng không biết là đàn cái gì, chỉ cảm thấy rằng rất êm tai.
Xe đi rất ổn, tốc độ cũng không nhanh, Hứa Diên nghe một chút liền thật sự thiếp đi.
Còn mơ một giấc mơ.
Đèn Khổng Minh (1) giăng đầy trời, đong đưa như tinh thần. Tiếng trống thùng thùng, chuông bạc đinh đương, chân ngọc xẹt qua lụa đỏ mà đi, thả xuống hư ảnh ngất ngây.
Từ ngữ miêu tả tựa như lời bộc bạch, tự nhiên rơi vào trong tai Hứa Diên.
Giấc mộng cổ quốc, Hứa Diên lại như một đứa ngốc, không có chút nào mừng rỡ, ngược lại là thất vọng mất mát.
Anh một thân đồ thể thao dở dở ương ương, lại độc hành trên mười dặm phố dài.
Đèn hoa rực rỡ, khắp trời đầy sao. Son phấn bột nước, nhuộm đỏ một đêm xuân tình. Bên tai vang vọng tiếng nói cười vui vẻ, đại khái là một đêm giao thừa.
Đi một hồi lâu, Hứa Diên chậm rãi quay đầu lại.
Gạt người. Nơi này đèn đuốc rã rời, cũng không có người nào.
Đột nhiên một trận gió lạnh thấu xương, đèn lồng đỏ dập tắt toàn bộ, đèn Khổng Minh cũng nhao nhao rơi xuống, xung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca/503147/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.